Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 97 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Trận mưa long trời lở đất như muốn đẩy cả bầu trời xuống dưới. Những hạt mưa lớn táp mạnh trên cửa sổ xe, vang lên những tiếng lộp bộp. Chiếc xe chạy trong màn mưa dày đặc, đường quốc lộ vắng tanh, không gian rộng lớn không thấy một chiếc xe nào chạy qua.



“Lôi tiên sinh, mưa càng lúc càng lớn, không tốt để đi tiếp.” Lái xe riêng có chút bất an, nhìn qua kính chiếu hậu nói một câu. Đầu Lôi Dận không hề ngẩng lên, giống như chẳng để ý gì cả, chỉ nói ba chữ, “Tiếp tục đi!”



Xe như một con cá dưới biển sâu, lao vút trong màn mưa đêm…



Trời càng lúc càng tối, mưa lớn hơn nữa, dường như bầu trời đã bị thủng một lỗ hổng, những hạt mưa dày đặc đã sớm phủ kín thành phố, chỉ còn những ánh đèn đường mờ nhòe trong cơn mưa, giống như ánh sáng ma quái phát ra từ những đôi mắt quỷ. Đèn ở hai bên đường quốc lộ lóe sáng...



Đột nhiên, lúc đang chuyên tâm lái xe, tài xế chợt kêu lên một cách đầy sợ hãi, sau đó phanh lại đột ngột...



“Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, tôi..." Lái xe vừa muốn giải thích, vừa chỉ tay ra ngoài cửa kính xe. Cần gạt nước hoạt động, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ cảnh vật trước chiếc xe.



Từng lần gạt nước, những giọt mưa táp vào lớp thủy tinh trên xe cũng bị gạt ra, Lôi Dận nheo đôi ưng mâu lạnh lùng lại. Trong màn mưa, một cô gái lảo đảo bổ nhào vào trước xe, mái tóc dài che khuất hai gò má, chiếc váy đen đã sớm ướt đẫm, hoàn toàn dính chặt trên người, không khó để nhìn ra nhũng đường cong trên thân hình nóng bỏng đó…



“Cốc cốc cốc…” Cô gái thấy chiếc xe dừng lại, lao vào trước cửa sổ xe, vô lực gõ vào đó, trên ngón tay toàn là máu, nhưng trong nháy mắt nước mưa lại cuốn trôi đi.



“Lôi tiên sinh…” Lái xe kinh ngạc nhìn Lôi Dận, tay cũng vặn vẹo vào nhau, không biết là quan tâm thì tốt hay vẫn cứ mặc kệ tốt hơn.



Lôi Dận ngồi trong xe, nhìn người phụ nữ chỉ cách một lớp thủy tinh, trong ánh mắt lóe ra tia sáng khiến người ta không hiểu được!Sắc mặt Phí Dạ trông có vẻ nghiêm trọng, lập tức nói, “Lôi tiên sinh, là tiểu thư Bạc Cơ, cô ấy làm sao có thể xuất hiện tại đây?”



Lôi Dận ngồi trong xe, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm người phụ nữ bên ngoài cửa kính. Chính xác là Bạc Cơ, khuôn mặt tinh xảo của cô hơi hơi lộ ra trong mái tóc dài. Chỉ là, dưới màn mưa này, vẻ thê lương và trắng bệch đó thật giống như…khuôn mặt Bạc Tuyết đã từng!



“Lôi tiên sinh…” Người tài xế dù nghĩ ra muôn hình muôn vẻ cách thức, nói không chính xác, đây có thể là một cái bẫy.



“Làm sao bây giờ?” Tài xế dè dặt mà cẩn trọng hỏi. Kỳ thực anh biết người muốn giết Lôi Dận có một đống, thậm chí, tuy biết vị tiểu thư Bạc Cơ kia là người phụ nữ tương đối gần được Lôi tiên sinh, nhưng đề phòng tâm kế kẻ khác vẫn tốt hơn. Đang lúc mưa đêm như thế, tiểu thư Bạc Cơ này lại xuất hiện một mình trên quốc lộ vắng vẻ, lại còn thêm dáng chật vật…



Lôi Dận nhàn nhã nhấm nháp một ngụm rượu, thật lâu sau đó, hắn mới lãnh đạm nói, “Để cô ta lên xe!”



“Lôi tiên sinh?” Phí Dạ vội vàng nhìn về phía Lôi Dận, hành động trong chớp mắt có vẻ chần chờ.



“Mở cửa xe!” Lôi Dận lại mở miệng ra lệnh, ngũ quan cương nghị lại lộ ra sự sắc bén cùng thâm sâu không gì lường được.


Bạc Cơ nghe vậy mới kinh hãi, đứng bật dậy chạy đến trước gương. Lúc này cô mới chú ý đến, ở gần quai hàm có một chỗ bị trầy da, trong nháy mắt khuôn mặt cô biến sắc, bàn tay đang sờ vào vết trầy cũng run rẩy…



Lôi Dận đứng dậy, lấy áo khoác trên sofa. Bạc Cơ thấy thế, quá sợ hãi, lập tức bước tới, không để ý tới vết thương trên cánh tay mà ôm thắt lưng tinh tráng của hắn...



“Dận, đừng đi…Em, vết thương trên mặt em sẽ khỏi nhanh, đây chỉ là trầy da, sẽ không để lại dấu vết gì. Dù có, bác sĩ cũng sẽ xử lý được cả…”



“Luôn dùng tới bác sĩ, nói chung là không tốt. Cô hẳn nên biết, thứ tôi để ý cũng chỉ có khuôn mặt này.” Giọng nói trầm thấp như ngâm trong hồ băng vang lên.



Thân mình Bạc Cơ không khỏi run run một chút. Tuy rằng cô đã theo bên cạnh hắn được rất lâu, nhưng hàn khí băng lạnh của hắn, cô vẫn không chống đỡ được.



“Dận…” Thấy thế, cô càng ngoan ngoãn đáng yêu dựa vào trước ngực hắn, “Em nói rồi, em không muốn làm thế thân của cô ấy, cũng không làm tăng thêm gánh nặng cho anh. Chỉ cần, anh còn muốn em, em sẽ không sợ hãi, chỉ cần ở lại bên cạnh nhìn anh là tốt rồi…”



Lôi Dận cười cười ngoài ý muốn, dáng người có vẻ lười biếng ngang tàng kia lại tản ra sức hút khiến lòng phụ nữ phải lao đao...



“Không nên khẩn trương đến thế, tôi cũng chỉ nói mà thôi. Đêm nay cô bị thương vì tôi, nghỉ ngơi cho tốt!” Hắn không chút để ý gì mà nói, đưa áo khoác cho cô.



Sắc mặt Bạc Cơ ánh lên chút cô đơn, bàn tay nhỏ bé run rẩy cầm lấy áo khoác. Cô không dám làm trái chút gì chỉ dịu dàng hầu hạ hắn mặc áo khoác. Bầu ngực đầy đặn trong khăn tắm vì hô hấp dồn dập mà lên xuống phập phồng…



“Dận, gần đây anh rất lạnh nhạt với em, em biết anh đang trách em…” Vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của Bạc Cơ giống như một nữ thần. Cơ thể chỉ quấn một cái khăn tắm, chủ động tới gần người đàn ông kia, “Em biết Mạch Khê xảy ra tai nạn xe cô, lần trước Phí Dạ có đến đây, em mới biết được nguyên nhân hết thảy là vì em. Nhưng mà Dận, em thực sự không biết như vậy, cũng rất lo lắng cho bệnh tình Mạch Khê, nhưng người của anh canh giữ bệnh viện quá nghiêm, em không có cách nào..."



“Không cần nóng lòng giải thích như vậy, tôi cũng chưa nói gì!” Ngữ khí Lôi Dận vẫn trầm thấp lạnh nhạt như trước, lại có sự uy nghiêm mười phần khiến Bạc Cơ ngậm miệng lại.



“Dận…anh thực sự không trách em?” Một lúc lâu sau, Bạc Cơ mới cẩn trọng, dè dặt ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, chân thành thâm tình mà nhìn hắn. Đôi môi mềm mại như có như không vô tình chạm vào hô hấp của hắn, thân mình đầy đặn cũng dựa vào hắn thật chặt…



“Trách cô? Vì sao muốn trách cô?” Lôi Dận bí hiểm nói, nâng khuôn mặt kia lên, khóe môi cũng từ từ nhếch...



“Cô cũng đã để tôi nhìn thấy thêm một mặt dùng được, không phải sao?”



Ngôn ngữ đơn giản cô đọng, cũng là ý ‘nhất tiễn song điêu’. (một mũi tên trúng hai đích)



Bạc Cơ nhìn không thấy đáy mắt sâu trầm của hắn, lại không cảm thấy những lời này lại che giấu ý gì khác, cũng thấy được đôi mày hắn không có lộ ra sự chán ghét, trong lòng tất nhiên là vui sướng. Đàn ông rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông, làm sao có thể thờ ơ được với ‘vưu vật’ như cô chứ. Huống chi Lôi Dận cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.