Trời Đất Tác Thành
Chương 1 : Chuyến Tàu Bốn Mùa (1)
Ngày đăng: 15:14 30/04/20
Mở Đầu
New York, Mỹ.
Bởi vì nằm tại phía Đông nước Mỹ, nhiệt độ ở New York không giống như Los Angeles thích hợp để ở lại, mùa lạnh nhất cả năm hẳn là vào tháng 1 và 2, nhiệt độ trung bình cơ bản khoảng -3~4oC.
Doãn Bích Giới từ trên xe bước xuống, nắm áo gió trên người thật chặt, hướng đến cửa chính của biệt thự.
Lúc đến cửa cô đã được quản gia đưa vào phòng khách, trời gần chập tối, cả thành phố New York bao phủ bởi ánh mặt trời mỏng manh.
“Doãn tiểu thư.” Quản gia đương nhiên biết cô, lúc này đóng cửa lại, cung kính cười nói, “Mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi một lúc, Kha tiên sinh ở phòng ngủ, lát nữa sẽ đi xuống.”
Cô khẽ gật đầu, lúc này đưa ra gói to xách trong tay chuyển sang ông ta.
“Đây là?” Quản gia có chút nghi hoặc mà nhận lấy.
“Thịt xiên nướng.” Vẻ mặt cô thản nhiên, lời ít mà ý nhiều, “Bán thành phẩm, ông vào phòng bếp bảo người ta chế biến một chút.”
Trong lòng quản gia đương nhiên rõ ràng đặc quyền của cô, lập tức dựa theo ý của cô đi làm.
Cô ho nhẹ một tiếng, khom lưng ngồi xuống sofa.
Đầu bếp của phòng bếp là đầu bếp Michelin star được đặc biệt mời đến, sắc hương vị đều đầy đủ, đương nhiên hiệu suất cũng cao, không bao lâu, quản gia đã bưng thành phẩm mới từ lò bếp ra.
Cô nhận lấy cái khay trong tay quản gia, cúi đầu ngửi, khẽ cong khoé miệng, “Thơm quá.”
Đúng lúc này, từ trên cầu thang trước mặt có người chạy xuống, bước chân của người nọ nhẹ nhàng, gần như trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt họ.
Đó là một cô gái có đôi mắt thật to, chỉ thấy cô mở to mắt hướng về Doãn Bích Giới, nghiêng người ngón tay chỉ trên lầu, “Chị Bích Giới, Kha tiên sinh bảo chị trực tiếp đi lên.”
Đôi mắt Doãn Bích Giới khẽ động, bình tĩnh bưng cái khay chạy lên lầu.
“Doãn tiểu thư.” Quản gia ở phía sau gọi cô lại, vẻ mặt hơi sợ hãi, “Kha tiên sinh, cậu ấy…không ăn ở phòng ngủ…”
“Suỵt.” Nhưng cô gái mắt to giơ tay ngăn quản gia lại.
Mà người bưng khay đã sớm biến mất ở chỗ rẽ tại cầu thang trong vài giây.
“Tiểu Ẩm, việc này?!” Trên trán quản gia đã có mồ hôi lạnh.
Cô gái gọi là Tiểu Ẩm cười tủm tỉm, vỗ bả vai quản gia, “Từ ngày Kha tiên sinh cho phép chị ấy tự do ra vào phòng ngủ, ông nên vui mừng hôm nay chị ấy không trực tiếp bưng lò nướng và dầu mỡ lên.”
…..
Trên lầu, Doãn Bích Giới có chút không kiên nhẫn mà gõ ba cái tượng trưng trên cánh cửa, rồi cầm nắm cửa đẩy ra.
Phòng ngủ rất lớn, nhưng cũng rất cứng nhắc lạnh lẽo, sạch sẽ gọn gàng, không dính một hạt bụi, không có bài trí dư thừa.
Hơn nữa xét theo mức độ nghiện sạch trầm trọng của anh, mỗi ngày đều có người đến quét dọn hai lần, phân công vào đúng tám giờ sáng và bảy giờ tối.
Cô đóng cửa lại hướng vào trong, đi vòng qua bình phong thì thấy Kha Khinh Đằng đang mặc áo ngủ màu đen ngồi trước bàn, vẻ mặt bình tĩnh lật xem một quyển sách.
Ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng vào, nhợt nhạt bao phủ bộ phận dưới vai trái của anh, cho dù màu sắc quần áo tối sậm, nhưng tia sáng ít nhiều cũng nhuộm trên người anh một tí ấm áp, nhìn qua dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.
Cô cũng không nói chuyện với anh mà ngồi xuống chiếc giường lớn đối diện cái bàn, rồi bắt chéo chân bắt đầu ăn thịt xiên nướng.
Mùi thịt nướng đầy dầu mỡ lập tức tràn ngập phòng ngủ gọn gàng, ngay cả máy lọc không khí cũng nhất thời không lọc được mùi vị này, cô lại cầm cái khay, càng ăn càng ngon miệng.
“Lại đây.” Một lát sau, phía sau cái bàn rốt cục truyền đến hai chữ lạnh như băng.
Cô vẫn không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, anh buông sách, hơi nhíu mày từ trên ghế đứng dậy, rồi đi đến bên giường.
“Ăn không?” Trước người có bóng mờ bao phủ sang đây, cô mới ngẩng đầu, quơ quơ thịt xiên nướng trong tay về phía anh.
Gương mặt anh không chút thay đổi mà nhìn cô, thịt nướng dính đầy mỡ trong tay cô cùng với khăn trải giường sạch sẽ dưới thân cô.
Giằng co vài giây, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô ngồi trên đùi mình.
Cô ngồi vững vàng trên đùi anh, đưa thịt nướng trong tay tới bên miệng anh, “Anh đọc sách gì đó?”
“Tiệc cưới của người hiền đức.” Anh hé miệng ăn một miếng, trả lời.
“Có phải gần giống với lịch sử phật giáo Buton của dân tộc Tạng không? Sách sử của dân tộc thiểu số.” Tiếng nói của cô trong trẻo lạnh lùng có chút biếng nhác.
“Em đã đọc rồi?” Lúc này anh ngẩng đầu liếc nhìn cô, bỗng nhiên chậm rãi đưa tay vén tóc bên trái cô ra sau tai.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô nhanh chóng thu hồi, trong lòng cô khẽ động, một cảm giác không nói rõ trào dâng.
Anh không ăn thịt nướng trong tay cô nữa, cũng không nói chuyện.
Lời nói của anh luôn luôn ít ỏi, chuyện cần anh đích thân quyết định sách lược, anh sẽ tuyên bố với người khác trong một giới hạn của thời gian và không gian.
Ngoại trừ phần nhỏ thời gian cô ở bên cạnh anh, thời gian còn lại của anh vẫn chỉ để chính mình ở trong tĩnh lặng và gần như không có sự sống.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng từ ngoài cửa sổ từng chút một chìm vào bóng tối.
Doãn Bích Giới nhìn cái bóng của chiếc mũi thẳng tắp của anh toả chiếu xuống, nhoè đi viền môi mỏng sắc nét của anh.
Ăn hết sạch thịt nướng, cô từ trên đùi anh xuống dưới, nhìn anh từ trên cao, “Em đi rửa tay.”
Cái khay trong tay đặt trên tủ đầu giường, cô xoay người hướng đến phòng tắm trong phòng ngủ, lúc này anh cũng đứng dậy đến cạnh máy hát kiểu cũ, chọn một cái đĩa rồi đặt vào.
Trong phòng tắm, cô vừa rửa tay, tầm mắt vừa buộc chặt, lướt qua bóng dáng của anh, tiếp đó lướt qua từng ngõ ngách trong phòng anh, cô quan sát hết sức cẩn thận.
Âm nhạc êm dịu còn mang theo khoảng cách thần bí chậm rãi vang lên không gian bên trong, anh xoay người, hơi hướng về cô đang vươn tay ở toilet.
Cô nâng ánh mắt, kiềm chế trái tim siết chặt, cô đóng vòi nước, dùng khăn lau khô tay.
***
Toa xe thứ tám vô cùng im lặng, tổng cộng chỉ có hai gian ghế lô, hơn nữa ngay cả một người phục vụ cũng không có.
Trịnh Đình dẫn cô đến bên ngoài một gian ghế lô, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đó?” Bên trong truyền đến tiếng nói trong trẻo của một cô gái.
“Là anh.” Trịnh Đình thấp giọng đáp.
Một lát sau cửa được mở ra, từ trong cửa ló ra cái đầu của một cô gái mắt to, sắc mặt phờ phạc, “Anh, em đổi cho anh vào nhé, hôm nay sau khi lên tàu, Kha tiên sinh còn đáng sợ hơn bình thường…”
Cô gái nói đến một nửa, mới phát hiện phía sau Trịnh Đình còn có một người.
“Tiểu Ẩm.” Doãn Bích Giới nhìn thấy cô gái, thản nhiên mở miệng.
Trịnh Ẩm ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Ẩm, mở cửa.” Trịnh Đình mỉm cười, ôn hoà nói.
Trịnh Ẩm ngập ngừng ba giây, rồi mới ngẩn ngơ mở cửa ra, nghiêng người để bọn họ đi vào.
Trong ghế lô có giường, còn có bàn viết.
Mà Kha Khinh Đằng đang ngồi phía sau cái bàn.
Trước mặt anh đặt một máy tính xách tay, nhưng anh không nhìn nó, mà tay cầm ly rượu nhìn ngoài cửa sổ.
“Kha tiên sinh.” Trịnh Đình vào bên trong, hơi khom người.
Kha Khinh Đằng nghe thấy âm thanh liền liếc nhìn qua, khi ánh mắt dừng lại Doãn Bích Giới ở bên cạnh Trịnh Đình, anh hơi đình trệ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của cô dường như không hề gợn sóng, ánh mắt của anh cũng dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường.
“Kha tiên sinh, tôi đưa Tiểu Ẩm ra ngoài trước, chúng tôi sẽ ở cạnh cửa.” Trịnh Đình thức thời dẫn theo Trịnh Ẩm không biết làm sao vì sự xuất hiện đột ngột của Doãn Bích Giới, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Trong sương phòng khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa, bầu không khí đông đặc khiến người ta ngạt thở.
“Đã lâu không gặp.” Cô nhìn anh, tuy rằng khoé miệng cong lên, nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười, “Phải nên nói những lời này sao?”
Anh không trả lời, một hồi lâu, từ trên ghế đứng dậy, đưa tay mở cửa sổ của căn phòng.
Đoàn tàu ma sát trên đường ray phát ra tiếng ình ình rất nhỏ, từ ngoài cửa sổ truyền vào trong sương phòng, anh thu hồi bàn tay nắm song cửa, rồi trầm giọng mở miệng, “Cuộc sống tốt chứ?”
“Rất tốt, ngoại trừ lúc có ác mộng, tất cả đều hoàn hảo.” Cô vẫn duy trì khoảng cách nhìn anh, “Mà tôi tin, ác mộng này chỉ cần qua vài năm nữa thôi, hẳn là sẽ biến mất như là chưa từng có.”
Anh hơi gật đầu, môi mỏng đặt tại miệng ly, chậm rãi uống một ngụm rượu.
Doãn Bích Giới nhìn anh, đột nhiên cất bước hướng đến phía anh.
Bên tai đã có thể nghe rõ ràng tiếng ình ình, cô đến trước mặt anh, lại vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ ly thuỷ tinh trong tay anh, “ ‘Bữa ăn tối cuối cùng’ của Da Vinci, bức họa đó tại tu viện Santa Maria ở Milan, chúng ta đã cùng đi xem, anh còn nhớ không?”
“Chúa Giê-su và mười hai môn đồ cùng tụ tập ở một chỗ, Chúa Giê-su nói với các môn đồ của ông, bánh mì các con ăn là thịt của thầy, và rượu các con uống…là máu của thầy.” Cả bàn tay cô dần dần bọc chặt cái ly trong tay anh, cho đến khi anh buông tay, cô cầm lấy cái ly sang phía mình, uống cạn sạch rượu còn thừa lại trong ly.
Giống như hai năm trước, cô đã dụ dỗ anh như vậy.
“…Uống ngon lắm, cảm ơn.” Thật lâu sau, cô trả lại cái ly trống rỗng cho anh, cười lạnh lùng.
Trong ánh mắt cô là cảm xúc phức tạp, còn có…ý hận như ánh lửa lung lay.
Kha Khinh Đằng nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô vừa uống hết rượu, ánh mắt rốt cục đối diện tầm mắt của cô, “Vì sao em muốn lên chuyến tàu lần này?”
“Thật có lỗi, nếu biết anh ở trên chuyến tàu này, tôi tuyệt đối sẽ không đi.” Mắt cô mang vẻ khiêu khích.
Anh lại nhìn cô hai giây, đột nhiên sáp đến gần.
Có chút bất ngờ không kịp phòng bị, cô không né kịp, bờ môi anh đã tới gần vành tai cô.
Hơi thở mát lạnh quanh quẩn bên tai mình, cùng với mùi vị trong xương cốt quen thuộc như vậy, ngón tay cô khẽ run lên, cười nói, “Chứng ghét phụ nữ đã chữa khỏi rồi à?”
“Cách xa người dẫn em lên tàu một chút.” Anh nói.
“Thế nào? Ghen?” Cô nhìn ánh mắt anh gần trong gang tấc, “Cho dù anh ta là người đàn ông của tôi…cũng không có liên quan gì đến anh.”
Nói xong câu đó, cô có thể cảm nhận rõ ràng trong mắt anh phát ra một tia lạnh giá.
“Kha Khinh Đằng.” Cô thu hồi nụ cười, lúc này lui về sau một bước, lấy khoảng cách hơn một cánh tay mà nhìn thẳng anh, nhẹ nhàng nâng tay xoa lưng mình.
Anh trông thấy động tác của cô, ánh mắt như mũi sao trong đêm.
“Anh còn nhớ chứ? Tôi dùng thứ quý giá nhất để đổi lấy sự ra đi.” Một hồi lâu cô thu lại bàn tay, “Vì vậy, cho dù tôi có quan hệ với ai, tôi nghĩ tên của tôi không nên buộc vào anh nữa.”
“Đây là lần cuối cùng, sẽ không xảy ra nữa.”
Nói xong, cô không có chút nào lưu luyến mà xoay người, nhanh chóng hướng đến cửa sương phòng.
“Hiện tại đã có người biết em ở trên chuyến tàu này, hơn nữa họ cho rằng em đi cùng tôi.” Trong ánh mắt sâu xa của anh có bóng dáng của cô, “Một khi em rời khỏi phòng này, em sẽ ở vào thế nguy hiểm không có người bảo vệ.”
“Bảo vệ? Tôi cần anh bảo vệ sao?”
Tay cô chạm đến cửa, nghiêng đầu nhìn anh, “Đừng kể chuyện cười, trên thế giới này không có chỗ nào nguy hiểm hơn là đứng ở cạnh anh.”
Cô cụp mắt, cầm ly rỗng trong tay đặt trên bàn.
Bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất ở cạnh cửa, anh giơ tay chạm vào đôi môi mỏng, khoé miệng thong thả kéo lên một độ cong như có như không.