Trời Đất Tác Thành

Chương 2 : Chuyến Tàu Bốn Mùa (2)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Khi Doãn Bích Giới mở cửa phòng đi ra, vẻ mặt của Trịnh Đình và Trịnh Ẩm phía sau cánh cửa khác nhau.



Cô biết, với thính lực tốt của hai anh em họ, nhất định đã nghe rõ ràng toàn bộ đối thoại của cô và Kha Khinh Đằng ở trong phòng.



“Chị Bích Giới.”



Lúc này Trịnh Ẩm đi đến phía trước một bước, đưa tay kéo ống tay áo của cô, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.



Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Trịnh Ẩm, một lúc lâu sau khẽ thở dài, rồi xoa mái tóc xoắn của cô bé, “Xin lỗi.”



“Hai năm trước, lúc ra đi lại hỗn loạn như vậy, cũng chưa nói tạm biệt với em.” Cô rút tay về, cười tự giễu một cái, “Huống hồ, chị cũng không có mặt mũi nói tạm biệt với em và Trịnh Đình.”



“Nguyên nhân chính là vì chưa nói tạm biệt nên mới có thể gặp lại.” Trịnh Ẩm cắn môi, giọng điệu như là giận dỗi, “Chị Bích Giới, chị không cần xin lỗi với em và anh trai, chị nên là người có ơn với chúng em.”



Sau khi nghe xong, cô không nói gì, ánh mắt lại khẽ biến đổi.



“Tiểu Ẩm.” Trịnh Đình đứng bên cạnh lúc này ho nhẹ một tiếng, “Em đi vào trước.”



Trịnh Ẩm chậm chạp thu tay lại, sau khi nhìn cô một cái thật sâu mới đi vào sương phòng.



Cô nhìn theo bóng dáng của Trịnh Ẩm biến mất ở phía sau cánh cửa, lúc này Trịnh Đình đi đến trước mặt cô.



“Trịnh Đình.” Cô nhìn chàng trai nhã nhặn trước mặt, nói trước, “Kỳ thật anh dẫn tôi đến gặp anh ta, thật là một chủ ý không tốt lắm.”



“Nhưng tôi cảm thấy Kha tiên sinh sẽ không nghĩ như vậy.”



Trịnh Đình nhìn cô, vẻ mặt dần dần hơi biến hoá, “Doãn tiểu thư, có lẽ cô không để ý đến những lời tôi nói tiếp theo.”



“Nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, trên chuyến tàu lần này, bởi vì nguyên nhân nào đó, có thể tồn tại không ít người muốn mạng sống của Kha tiên sinh.” Khuôn mặt anh ta có chút nghiêm nghị, “Chuyện Kha tiên sinh ở toa xe thứ tám, cho đến giờ chỉ có tôi, Tiểu Ẩm và cô biết.”



“Vì vậy, tôi hy vọng cô sẽ không nhắc đến chuyện gặp Kha tiên sinh cùng với bất cứ người nào khác.”



Ánh mắt của cô khẽ động, hồi lâu sau cô lãnh đạm trả lời, “Không đáng để nhắc tới.”



Trịnh Đình đã quen với cách nói chuyện của cô từ lâu, lúc này anh ta bình tĩnh nói với cô, “Cảm ơn cô.”



Cô gật đầu coi như tạm biệt Trịnh Đình, xoay người lại đẩy cánh cửa tách biệt toa xe.



“Doãn tiểu thư,” hai tay Trịnh Đình đặt sau lưng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, “Cô cũng nên chú ý an toàn nhiều hơn.”



…..



Một đường đi về toa xe thứ sáu, Doãn Bích Giới trở về chỗ ngồi của mình, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.



Cảnh Trạm về sớm hơn cô một lúc, bây giờ đang ngồi đối diện nhìn cô, chống cằm hoài nghi hỏi, “Em vừa mới đi đâu?”



Cô mở to mắt, không có biểu cảm gì mà trả lời, “Toilet.”



“Anh trở về đã được nửa tiếng, em không phải sinh con trong toilet chứ?” Cảnh Trạm liếc xéo nhìn cô, ngón tay khẽ gõ mặt bàn.



Cô nhíu mày, như là không nghe thấy lời nói của anh ta, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.



“Đi toilet thế nào mà giống như mất hồn thế…” Anh ta dựa vào chỗ ngồi, đầu gối lên cánh tay, lười biếng nói, “Nghỉ ngơi một lúc đi, còn khoảng hai tiếng nữa.”



Trên đoàn tàu có TV đang phát sóng tiết mục tin tức, xung quanh cũng có đủ loại âm thanh.



Cảnh Trạm ngồi đối diện câu được câu không nói chuyện với cô, cô vừa nghe vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ dần dần biến mất trong bóng đêm, cảm giác bất an trong lòng lại càng rõ ràng.


Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh không ngừng thay đổi, lúc này ánh mắt cô đột nhiên thấy được đoàn tàu không trọn vẹn bị thiêu đốt đang ở nhà ga phía trước.



Trái tim trùng xuống, cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh.



Lúc này anh giống như một cơn lốc xoáy sâu không đáy.



Mới vừa rồi khi cô lựa chọn trở về toa xe của anh, thực ra cô đã bước vào trong đêm tối vô biên này.



***



Xe jeep chạy nhanh trên đường, mau chóng chạy vào một nhà để xe.



Đậu xe vào chỗ xong, Trịnh Đình mở cửa xe xuống trước, mà Doãn Bích Giới ngồi ở bên trong, nhìn thấy anh ta thì thầm nói chuyện với mấy người đàn ông đã chờ ở đấy từ lâu.



Sau khi nói chuyện xong, Trịnh Đình liền đi vòng đến cạnh xe, mở cửa ghế sau.



“Kha tiên sinh, tất cả đều chuẩn bị ổn thoả.”



“Ừm.” Kha Khinh Đằng lên tiếng, đứng dậy đến chỗ ngồi của Doãn Bích Giới, đưa tay bế cô lên.



“Anh nghiện ôm à?” Cô nhìn anh, lạnh lùng châm chọc nói.



Ở trước mắt nhiều người anh ôm cô xuống xe, đi thẳng đến thang máy ngầm, mặt mày thản nhiên, “Trên thế giới này, thứ có thể khiến người ta nghiện, có độc phẩm, rượu thuốc, quyền lực tiền bạc, danh dự và tình dục.”



“Mà đối với bốn loại trước, hiện nay tôi không hề có hứng thú.” Anh ấn nút cửa thang máy, rủ mắt nhìn cô.



Ánh sáng lạnh trong mắt cô tức khắc bắn ra bốn phía, nhưng bởi vì cả người ở trong cánh tay anh, chân trái lại bị thương, hoàn toàn không thể động đậy.



Còn mấy người đàn ông đợi ở chỗ đậu xe trông thấy ông chủ của mình ôm một người phụ nữ vào trong thang máy, nhất thời toàn bộ giống như pho tượng đá sững sờ tại chỗ.



Trịnh Ẩm từ trên xe nhảy xuống, khoé miệng cong đến bên tai, vỗ vai mấy người đàn ông, cười nói, “Còn thất thần làm gì? Mau hầu hạ bà chủ của các anh đi.”



…..



Thang máy “Đinh” một tiếng, ra hiệu tới tầng trệt.



Kha Khinh Đằng ôm Doãn Bích Giới vào căn phòng đối diện thang máy, rồi đặt cô ở trên giường.



Cô chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của anh.



Chỉ thấy anh chậm rãi đi đến cạnh giường, đưa tay ấn nhẹ cái nút ở đầu giường.



Bức màn trước mặt vốn đóng kín từ từ mở ra.



Ánh sáng trước mắt đột nhiên sáng ngời, cảnh đêm của cả Las Vegas dần dần hiện ra trước mặt cô.



Vật chất lan tràn, ánh sáng huyền diệu rực rỡ… Một nơi xa xỉ nhất cũng là nguy hiểm nhất.



Thành phố hoàng kim.



Kha Khinh Đằng đứng thẳng dậy, sau khi đi vài bước rồi dừng lại trước cửa sổ, anh quay đầu lẳng lặng nhìn cô.



Trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn mê ly ngoài cửa sổ, và con ngươi đen láy trầm tĩnh của anh.



“Hoan nghênh em trở lại thế giới của tôi lần nữa.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh lúc này chậm rãi vang lên bên tai cô.



Welcome back to my world.