Trời Đất Tác Thành

Chương 25 : Sống Lưng Châu Phi (1)

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Khi Doãn Bích Giới để lại một mình Kha Khinh Đằng mà đi đến cửa doanh trại dân tị nạn thì chỉ có thể dừng lại bước chân.



Bởi vì cô không có chứng thực thân phận thông hành, không thể bước vào trước.



Những người binh lính Nam Sudan chịu ơn của Kha Khinh Đằng nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, cô quay đầu lại liền thấy khuôn mặt lãnh đạm của anh.



Không ai mở miệng trước.



Cũng đúng, bọn họ vừa có một đoạn đối thoại chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng cô không hối hận đã nói lời mình muốn ra khỏi miệng.



Sau đó, những người binh lính này dẫn họ đi qua từng chỗ ở tạm thời, rồi hướng đến chỗ ở sâu bên trong doanh trại dân tị nạn.



Trên đường đi, trước mắt Doãn Bích Giới không ngừng lướt qua những dân tị nạn của Nam Sudan, cô trông thấy rõ ràng, mỗi khi những người đó nhìn bọn họ, trong ánh mắt không tự chủ được mà biểu lộ ra vẻ bi thương và sợ hãi.



Đây là một loại kính sợ và sinh tồn cách xa với sức sống.



Nhìn một hồi, cô thu lại tầm mắt, không muốn lại chạm vào những ánh mắt đó.



Người binh lính dẫn đường mau chóng ngừng lại, gõ cửa một căn nhà nhỏ được xếp chồng từ rơm rạ.



Vài giây sau, cửa căn nhà nhỏ được mở ra từ bên trong, có một cô gái trẻ Nam Sudan đi ra, mặt mày thanh tú, cũng coi như là có dáng dấp thướt tha.



Chỉ thấy người binh lính dẫn đầu lúc này nói chút gì đó với cô gái kia, ánh mắt của cô ta liền dừng lại ở cô và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, mang theo sự đánh giá và quan sát.



Ánh mắt kia không nói tới hữu nghị, nhưng cũng không xem như căm thù.



Cô nghĩ thầm rằng, những binh lính này hẳn là đang nhờ cô gái kia để bọn họ tạm thời ở nhờ.



Không đến một lúc, binh lính và cô gái kia dường như nói chuyện xong rồi, cô gái như là đồng ý với yêu cầu của binh lính, làm động tác cụp mắt gật đầu.



Binh lính kia lập tức xoay về hướng Kha Khinh Đằng, khoa tay múa chân mà nói chuyện với anh, lúc này Doãn Bích Giới mới phát hiện, những người lính này hình như không biết đôi mắt của anh đang ở trong tình trạng mù loà.



Mà mặt mày anh vẫn thản nhiên, đợi sau khi bọn lính nói xong mọi chuyện, anh mới hơi gật đầu.



“Tên người Châu Phi đọc ra có chút phiền phức, em có thể gọi thẳng cô chủ nhà này là Jaa.” Lúc này Kha Khinh Đằng ngoảnh đầu lại, thấp giọng mở miệng, “Hơn nữa, hình như cô ta cũng biết một ít tiếng Anh.”



Cô không nói gì cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu với cô chủ nhà gọi là Jaa kia.



Hai bên chào hỏi lẫn nhau, lúc này Jaa đưa tay mở cửa, ý bảo bọn họ vào nhà.



Mấy binh lính kia hình như không có ý tứ rời khỏi mà theo bọn họ cùng đi vào nhà, rồi tuỳ tiện ngồi trực tiếp trên mặt đất.



Cả căn phòng chỉ có một cửa ngăn cách, Jaa liền đưa bọn họ vào phòng trong.
“Ngủ đi.”



Khi nhắm mắt lại trong đầu cô vẫn còn đủ loại suy nghĩ, anh đã lấy áo khoác làm đệm dưới người, lật một mặt sạch sẽ mà nhẹ nhàng đắp trên người cô.



Cô không nhìn thấy, trong bóng tối, màu mắt của anh dần dần phát ra ánh sáng có phần khác với bình thường, rõ ràng và có tiêu điểm.



“Tôi ở bên cạnh em.”







Đêm nay, Doãn Bích Giới quả nhiên ngủ thẳng đến bình minh.



Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước khi ngủ đã cùng anh bình tĩnh nói chuyện.



Đêm nay không có mộng, cũng không có gì khác, chỉ có thuần tuý ngủ say.



Khi cảm thấy ý thức rõ ràng, cô có thể cảm giác được, ánh mặt trời toả sáng ngoài cửa sổ rất chói chang.



Cô cử động tay, phát hiện bên cạnh không có người, cô mở to mắt, dời chiếc áo khoác mà Kha Khinh Đằng đắp trên người cô trước khi ngủ, rồi ngồi dậy.



Lúc này ngoài cửa truyền đến mùi thức ăn, cô sờ bụng, cảm thấy mình thật hơi đói.



Mở cửa ra, phát hiện trong phòng cũng không có ai, chỉ thấy thức ăn đặt trên bàn, như là vừa nấu xong không bao lâu.



Jaa không ở đây, Kha Khinh Đằng cũng không ở đây?



Cô xoa tóc, vẫn cảm thấy trong lòng thấp thoáng có chút bất ổn.



Vừa định ngồi xuống cạnh bàn đợi người trở về, cô nhờ vào thính giác nhạy bén mà phát hiện góc phải tại bếp lò có tiếng động rất nhỏ.



Không chút do dự, cô lập tức đứng dậy hướng đến phía bên đó.



Rất nhanh, sau vài bước, cảnh tưởng ở góc kia đập vào tầm mắt cô.



Đường nhìn chính xác, thần sắc của cô lập tức thay đổi.



Chỉ thấy ở chỗ nhỏ hẹp kia, Kha Khinh Đằng mặt không có biểu cảm đứng ở cạnh bếp lò, mặt đối diện phương hướng của cô.



Nhưng trong đây không chỉ có một mình anh.



Vị trí cách gần cô nhất là Jaa đưa lưng về phía cô, thân trên trần trụi, dáng vẻ đang khom lưng chậm rãi cởi bỏ thắt lưng quần.