Trời Đất Tác Thành
Chương 26 : Sống Lưng Châu Phi (2)
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
“Mặc quần áo lại.”
Vẻ mặt Doãn Bích Giới lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, còn chưa mở miệng nói thì chợt nghe một câu tiếng Anh vô cùng lạnh băng của Kha Khinh Đằng.
Động tác cởi quần của Jaa, theo lời của anh mà dừng một chút.
Anh chẳng phải không nhìn thấy sao? Vậy làm sao anh biết Jaa đang cởi quần áo?
Cô vừa nhẹ nhàng lui về phía sau cửa, vừa nhìn kỹ đôi mắt anh.
Nhưng cô khó hiểu mà phát hiện ra, đôi mắt anh trông vẻ không có tiêu điểm, dường như thị lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ.
“Kha tiên sinh.” Lúc này Jaa đột nhiên mở miệng, động tác trên tay tiếp tục, “Tôi biết anh cần, hơn nữa, cô gái đồng hành với anh hẳn là không giúp được anh.”
Bởi vì Jaa nói tiếng Anh, cho dù trúc trắc, cô cũng có thể nghe hiểu.
Vì thế những lời này vừa thốt ra, trong lồng ngực cô lập tức cuồn cuộn lửa giận.
Tốt lắm, tối hôm qua cô còn động lòng xót thương muốn giải cứu đối tượng, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu đem bàn tính gõ trên đầu cô?
Còn nói cô không giúp được Kha Khinh Đằng, lời này quả thực nhất tiễn song điêu, vừa tô bóng giữa cô và anh không có tình cảm, vừa tô bóng năng lực của cô không thể thoả mãn anh.
Như vậy anh sẽ trả lời thế nào?
Cô vốn muốn tự mình mở miệng đánh trả Jaa, nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên rất muốn nghe anh trả lời thế nào.
“Là một người đàn ông bình thường, quả thực tôi cần.”
Ánh mặt trời giữa trưa ở Nam Sudan chiếu vào gương mặt anh càng lộ vẻ anh tuấn hơn, “Nhưng đáng tiếc, chỉ có cô gái đồng hành với tôi mới có thể giúp được tôi.”
“Vì sao?” Jaa ngược lại đầy hứng thú, “Không có đàn ông nào muốn cự tuyệt đồ đưa đến tận cửa, tôi và cô ta cùng là phụ nữ.”
Doãn Bích Giới cách cánh cửa trông thấy đôi môi mỏng khẽ khép mở, “Chứng ghét phụ nữ.”
Jaa hình như nghe không hiểu, qua vài giây mới thử hỏi, “Anh không thích phụ nữ, anh thích đàn ông ư?”
...
Cô nghe được thiếu chút nữa đã bị sặc.
Coi như hết, thích đàn ông chuyện như vậy, có lẽ đổi là hoa hồ điệp Phong Trác Luân diêm dúa lẳng lơ thì còn có thể, nhưng Kha Khinh Đằng, từ trong xương cốt chính là một người đàn ông vô cùng bảo thủ truyền thống lại hết sức cường thế.
Doãn Bích Giới nhanh chóng làm theo lời Kha Khinh Đằng đến chỗ kia, cô không chút do dự mà vén mành vải lên, vọt vào bên trong.
Trong đây không ít dân tị nạn, những người đó hình như đang chuẩn bị ăn trưa, nhìn thấy bọn họ vọt vào như vậy đều hoảng sợ.
Doãn Bích Giới kéo Kha Khinh Đằng vừa chạy vừa nhanh trí di chuyển, lúc này cô vươn tay nắm lấy hai chàng trai tị nạn trẻ tuổi, trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, cô không nói gì đã cởi áo khoác của bọn họ ra.
“Cám ơn!” Cô dùng tiếng Anh lưu loát nói một tiếng cám ơn, cũng chẳng quản bọn họ có hiểu hay không, sau khi tự cô mặc một cái vào, thì liền giúp Kha Khinh Đằng mặc chiếc kia lên.
Anh hình như hiểu được mục đích của cô, trong tiếng nói trầm thấp có một tia tán thưởng, “Rất thông minh.”
“Kha Khinh Đằng.” Truy binh SWAT cũng đã vọt vào tới nơi, cô kéo anh tách ra dòng người, chạy đến một cánh cửa khác, “Nhớ kỹ, bây giờ tôi không dựa vào anh, là tôi dẫn dắt anh.”
Chạy ra khỏi chỗ kia, ánh mắt trời chiếu nghiêng vào mặt cô, rọi lên vẻ mặt cô không có chút hoang mang mà lại nắm chắc thắng lợi.
Thực ra cô rất giống anh.
Trong xương cốt cô là người hết sức tự tin, chẳng qua ở bên cạnh anh nên mới có thể che giấu tia sáng trên người cô.
Vì vậy, cô nhất định có thể giống như anh đưa cô chạy ra cảnh nguy hiểm, dẫn anh thoát khỏi thiên la địa võng.
Đường nhìn tập trung, đáy mắt cô lúc này hiện lên ý cười, “Trời cũng giúp tôi.”
Chỉ nhìn thấy ở phía trước đúng lúc có một số dân tị nạn trẻ tuổi đang vây quanh lửa trại cùng nhảy múa vũ điệu thuở xưa. Kha Khinh Đằng hình như cũng nghe thấy âm thanh này, anh nhanh chóng đưa ra đánh giá đối với bốn chữ kia của cô, “Hoàn toàn chính xác.”
“Anh biết nhảy múa không?” Cô kéo anh đi qua dòng người, chạy về phía những người trẻ tuổi đang nhảy múa.
“Em nên rõ ràng.” Anh thản nhiên trả lời.
“Tôi hỏi là, ngay cả điệu múa thuở xưa của Châu Phi anh cũng biết sao?” Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, cô đã kéo anh đi vào nhóm người nhảy múa, cô nhanh chóng nhìn thoáng qua những người khác, liền lắc lư tư thế nhảy múa giống họ, một tay anh vươn ra nhẹ nhàng khoát bên hông cô.
“Em nói sao.” Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, lúc này chợt vươn tay đến sau cổ cô, kéo chiếc mũ ở đằng sau áo khoác kia lên, đội trên đầu cô.
Doãn Bích Giới không chú ý động tác của anh, ánh mắt cô vẫn chuyên chú nhìn phía sau anh, rất nhanh sau đó, cô trông thấy khuôn mặt u ám của Robinson, còn có bóng dáng của các đặc công SWAT khác.
Cô có thể tưởng tượng được, nhóm dân tị nạn nhất định sẽ rất sợ những đặc công này, tiếp theo dựa vào mệnh lệnh của SWAT mà phân tán và kiểm tra từng người một, cứ như vậy, Robinson sẽ tìm ra bọn họ.
Cô nhanh chóng động não, hồi lâu sau thu hồi ánh mắt, vừa định nói gì với anh thì thấy anh cũng kéo mũ mình lên, trong ánh nắng chói mắt, anh cúi đầu khẽ hôn cô.
“Nếu có thể luôn cùng em chạy trốn như vậy, đó nhất định là một chuyện rất lãng mạn.”