Trời Đất Tác Thành

Chương 27 : Sống Lưng Châu Phi (3)

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Ánh mắt của cô mở to ra theo lời nói của anh.



Bởi vì mở to mắt cho nên ánh mặt trời sáng chói đến mức cô thậm chí cảm thấy hơi choáng váng đầu, cô cố gắng muốn phán đoán tính xác thực lời nói của anh, nhưng chỉ có thể cảm giác được nụ hôn mật thiết ngày càng triền miên sâu sắc.



Tại thời khắc khẩn trương thế này, cách đó không xa còn truyền đến tiếng hét ra lệnh lớn tiếng của Robinson.



Anh thật sự là…đã tuỳ tâm sở dục, tự cao tự đại tới mức tận cùng rồi.



Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh rời khỏi môi cô, nhưng vẫn gần kề cô, nhẹ nhàng dùng chóp mũi vuốt ve làn da của cô.



Những người thanh niên Nam Sudan bên cạnh vẫn nhảy múa như cũ, mà anh ôm cô cũng múa cùng điệu với mọi người, nhẹ nhàng xoay tròn qua lại.



“Em còn nhớ điệu nhảy của hai năm trước không?” Lúc này anh thấp giọng cất tiếng.



Cô còn chút ngẩn ngơ, bởi vì câu nói của anh trước đó, cũng vì nụ hôn kia, cho đến một lát sau cô mới trả lời, “Chúng ta không chỉ khiêu vũ một lần.”



Hai năm trước, quả thật cô và anh đã khiêu vũ mấy lần, hơn nữa mỗi một lần là một điệu khác nhau, cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ anh khi nhảy, thậm chí ngay cả phụ nữ đẹp cũng không có cách nào nhảy ra vẻ gợi cảm lạnh nhạt như anh.



“Ý tôi là điệu nhảy cuối cùng trước khi em đi.” Anh thấp giọng nói, “Khi vừa bắt đầu điệu nhảy kia, thực ra tôi đã biết em muốn dự định rời khỏi.”



Đây là lần đầu tiên anh nói thẳng chuyện của hai năm trước ở trước mặt cô.



Cô không khỏi nhớ tới, sẩm tối ngày đó tại New York, khi bản nhạc trầm lắng vang lên, cùng với chậu hoa huệ xinh đẹp kia.



“Trên thực tế, ngay từ đầu tôi đã biết vì sao em đến và muốn cái gì.”



Lúc này anh kéo cô nhẹ nhàng xoay một vòng, tiến vào chính giữa nhóm người nhảy múa, “Em giúp liên bang tính kế từng bước với tôi, tôi đã sớm tính toán bước tiếp theo trước rồi, cho nên đây là vì sao bọn họ dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn không lấy được tư liệu trong tấm thẻ kia.”



Lời nói thản nhiên mà lại kiêu ngạo như thế, cô trầm mặc lắng nghe, nhưng lại cảm thấy vào giờ phút này trong lòng không bốc lên bất cứ vui giận nào.



Rõ ràng lúc ấy cô hận anh lừa gạt mình, hận sự tuyệt tình của anh, hận đến mức trái tim đau nhói.
Nhưng lúc cô muốn di chuyển bước chân thì đột nhiên bị hai tay của Kha Khinh Đằng giữ chặt tại chỗ.



Cô kinh ngạc nhìn thấy anh nhẹ nhàng kéo mũ áo xuốn, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà lại bình tĩnh.



“Đứng tại chỗ, đừng cử động.” Anh nói một câu với cô, rồi xoay người bước ra khỏi đám đông.



“Kha…” Trái tim cô giống như ngừng đập, lập tức tiến lên một bước hé miệng muốn gọi tên anh, nhưng lại bị động tác của anh ép đứng tại chỗ.



Trong đám người trùng điệp, cô nhìn thấy lúc này anh vươn tay phải, đưa lưng về phía cô nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu.



Yên tâm.



Động tác này cô đã từng nhìn thấy, là ý “Yên tâm” trong thủ ngữ.



Phải, cô biết, từ trước đến nay anh đều có thể trở mình trong mọi hoàn cảnh nguy hiểm, mấy lần chạy trốn trước chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.



Nhưng hiện tại, bọn họ quả thật không có đường lui, phía trước lại có thiên la địa võng của kẻ địch, cô thật sự không thể tưởng tượng được anh còn có cách nào, có thể dồn đến chết rồi sau đó sinh tồn.



Dù cho anh không có gì là không làm được đi nữa, nhưng anh cũng không phải thần thánh.



Anh vẫn sẽ chết, chỉ cần một phát súng trí mạng, cô sẽ không gặp lại anh nữa.



Nguy hiểm thật ở trước mặt, cuối cùng anh bảo cô đứng tại chỗ, để anh yên lòng, đừng đi theo anh, đem cơ hội sống giao cho cô, lựa chọn một mình đi đối mặt với thiên la địa võng đã bày sẵn.



Doãn Bích Giới.



Cô rõ ràng nghe thấy tiếng nói mạnh mẽ từ đáy lòng mình.



Hiện tại mày có dám nói với bản thân, sự dịu dàng ở phía sau tất cả lạnh lùng và tuyệt tình của anh, rốt cuộc để lại cho ai hay không?