Trời Đất Tác Thành

Chương 37 : Hoàng Hôn Lạc Hướng (1)

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Ấn Độ Dương, hoàng hôn tại du thuyền.



Lúc cả người lại vào trạng thái yên lặng, không biết thời gian trôi qua bao lâu.



Doãn Bích Giới dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng làm cho chính mình duy trì trạng thái tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía.



Căn phòng khép kín sạch sẽ, chỉ có một cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài là mặt biển phẳng lặng mênh mông trong đêm tối.



Sau khi lên chiếc du thuyền, Cảnh Trạm đưa cô vào khoang thuyền này thì rời khỏi, chẳng biết đi đâu, cô ngồi trên ghế, cảm thấy hai chân bị trói hơi run lên, mà hai tay vẫn bị còng đã sớm không còn tri giác.



Cô biết, Kha Khinh Đằng cũng bị mang lên chiếc du thuyền này, nhưng giam giữ ở một chỗ khác.



Ai có thể nói cho cô biết, anh vẫn bình an chứ?



Trên người rét run từng đợt, cô muốn tê liệt chính mình không suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại và những gì sắp sửa xảy ra, nhưng cái liếc mắt cuối cùng trước khi xa cách của anh rõ ràng ở trong mắt cô, khiến cả người cô không ngừng rùng mình.



Cô chưa từng có giây phút nào hối hận đối với những việc mình làm như vậy.



Nếu cô không có ý nghĩ nông nỗi, một mình đi ra khỏi vùng biển được anh kiểm soát, nếu cô không bảo anh đi tìm mình, nếu cô không nhận cú điện thoại của Cảnh Trạm, nếu anh không đi tìm nước sạch cho cô…



Nếu hiện tại anh ở bên cạnh cô.



Chỉ cần để cô có thể nhìn anh, như vậy, dù cho hậu quả đáng sợ thế nào chăng nữa, cô có thể chấp nhận, chỉ cần nhìn thấy vẻ kiêu căng tự cao tự đại và nắm chắc phần thắng của anh.



Bởi vì anh là tín ngưỡng và chỗ dựa của cô.



Vì vậy cô hiểu được, cả đời này cô đã không còn cách nào rời khỏi anh.



“Răng rắc” một tiếng.



Cửa phòng truyền đến tiếng mở khoá, cắt ngang mọi suy nghĩ trong đầu cô.



Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của Cảnh Trạm, anh ta đang từng bước một đi vào phòng.



Anh ta đóng cửa, lấy ra một cái ghế khác ở cạnh bàn, xoay người ngồi xuống đối diện cô.



“Em đang suy nghĩ, cảnh tượng này rất châm biếm, đúng không?” Bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhìn cô, chậm rãi mở miệng.



Trái tim cô trầm xuống, khẽ lắc đầu, “Em chỉ cảm thấy, anh vô gián đạo*, quả thật chơi đến trăm cay nghìn đắng, dốc hết tâm huyết.”



vô gián đạo: dùng để chỉ tầng địa ngục thứ 8 (Avici, A Tì địa ngục) nơi chúng sinh tạo nghiệp cực ác phải chịu thống khổ liên tục không được nghỉ ngơi. [nguồn: buddhahome]
Chỉ thấy Kha Khinh Đằng ngồi bất động, gương mặt lạnh lùng vì tra tấn đau đớn mà có vẻ tái nhợt, cái trán đầy mồ hôi, nhưng lại không lộ ra một chút biểu tình yếu đuối gì.



Trên thế giới này cũng chỉ có anh, vào lúc đối mặt với nguy nan và khuất nhục như thế vẫn duy trì vẻ cao ngạo và mạnh mẽ sắc bén quan sát tất cả.



“Người của SWAT ban nãy hẳn là xem như cho anh một đánh giá khích lệ.”



Cảnh Trạm nhìn anh, đi đến chỗ cách anh không xa, nhìn thẳng anh, “Thật không dễ dàng, cho dù anh là cái gai trong lòng của bọn họ, nhưng vẫn chiếm được sự khen ngợi của bọn họ.”



“Bọn họ nói, anh là nham thạch cứng rắn nhất trên thế giới, bất cứ tra tấn nào cũng không có hiệu quả với anh.”



Sau khi anh nghe xong, không có biểu tình, đồng tử như ngọc đen vẫn không chuyển động.



Robinson ở ngoài cửa lúc này nhẹ nhàng gõ cửa, Cảnh Trạm biết bọn họ muốn bảo anh ta nhanh chóng vào vấn đề chính, anh ta cười cười mới nói, “Nếu hiện tại anh nói ra vật anh lấy của liên bang rốt cuộc có nội dung gì, hoặc là vật kia đang ở đâu, ít nhất da thịt anh không phải chịu đau đớn quá nhiều trước khi rời thuyền.”



Anh vẫn không định mở miệng.



“Sự kiên nhẫn của người Mỹ quả thật không tốt lắm, ý chí của anh chống chọi được, nhưng cơ thể của anh dù sao cũng không phải làm bằng sắt thép, có thể thời gian lâu dài sẽ chống cự không được…”



“Bây giờ cô ấy an toàn không?” Anh đột nhiên ngắt lời Cảnh Trạm.



Vẻ mặt anh ta thay đổi, trầm mặc một hồi, cơ thể áp sát, đến gần anh một bước.



“Hiện tại cô ấy ở một chỗ rất an toàn, bên cạnh không có bất cứ ai.” Khuôn mặt Cảnh Trạm hờ hững, nhưng vẫn gằn từng tiếng nói với anh, “Cô ấy cũng sẽ không gặp uy hiếp đến tính mạng.”



Khuôn mặt anh đột nhiên hiện lên một tia ấm áp rất nhạt, lập tức rốt cuộc cất lời, đây là câu thứ hai anh nói sau khi lên chiếc du thuyền này, “Cảm ơn.”



Tia ấm áp kia nhanh chóng biến mất, nhưng Cảnh Trạm vẫn thấy rõ ràng.



Người đàn ông này, cho dù bị nghiêm hình bức cung đánh tàn nhẫn, cho dù gặp tra tấn bản thân không thể chịu đựng, vẻ mặt cũng chẳng có một tia biến hoá nào, nhưng khi anh biết được Doãn Bích Giới an toàn lại đưa ra câu trả lời như vậy.



Tiếng “cảm ơn” này, trong tình cảnh như vậy, đã là lời nói long trọng mà nghiêm túc nhất.



“Cô ấy mang thai, phải không?”



Dưới ngọn đèn nóng sáng mãnh liệt, Cảnh Trạm nhẹ nhàng giơ tay, quấn chặt máy nghe lén trong túi áo, chăm chú nhìn hai mắt của anh.



Anh cũng nhìn lại Cảnh Trạm.



Không biết qua bao lâu, anh gật đầu, tia sáng trong đồng tử chứa đựng ánh sáng loá mắt nhất.