Trời Đất Tác Thành

Chương 59 : Hai Ba Chuyện Của Nhà Họ Kha

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


[1] Nhà họ Kha có thiên tài



Con trai của Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng, họ Kha, tên Ấn

Thích.



Không thể phủ nhận, cậu bé kế thừa gen di truyền mạnh mẽ của

ba mẹ, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa, với khí chất nam thần phúc

hắc của ba cậu cùng mặt than lạnh lùng, vẻ kiêu ngạo và cứng rắn của mẹ cậu,

toàn bộ đều nằm trong người cậu.



Mà đương nhiên hậu sinh khả uý, khi bạn nhỏ Kha Ấn Thích ba

tuổi đã có danh tiếng là thiếu nhi thiên tài toàn mỹ.



Những trẻ em bình thường khác, ba tuổi chính là chơi đồ chơi

thích hợp với tuổi tác, cậu lại không hề có hứng thú đối với tất cả máy chơi

game, sở thích duy nhất đó là điềm tĩnh cầm một quyển sách toán học của trung

học mà tìm tòi nghiên cứu, quả thực khiến người ta cảm thán ngạc nhiên.



Phải biết rằng, thiếu nhi thiên tài có IQ cao nhất thế giới

là Kim đến từ Hàn Quốc, 5 tháng tuổi cậu đã biết đi biết nói, 7 tháng tuổi đã

biết viết chữ và đánh cờ, lúc 3 tuổi đã học vi phân và tích phân, mà bạn nhỏ

Kha Ấn Thích đang ở con đường trưởng thành gần giống như Kim.



Tuy rằng Doãn Bích Giới cảm thấy rất kiêu ngạo và vui sướng

khi sinh ra một thiên tài như vậy, nhưng cô có phần lo lắng con trai thế này

hoàn toàn khác với quá trình trưởng thành bình thường, có thể ảnh hưởng không

tốt đến tâm lý của cậu không? Cậu luôn làm chuyện vượt qua mấy chục lần so với

bạn cùng lứa, tâm trí và tư tưởng có thể đồng thời sánh kịp hay không?



Bởi vậy, đối mặt với tất cả thư mời của những trường trung

học tốt nhất, cô vẫn lựa chọn để con trai đến nhà trẻ theo tuổi bình thường, mà

không lựa chọn để cậu nhảy lớp.



Vì thế, ngày đó, Kha Khinh Đằng vừa có chuyện ra ngoài, cô

suy nghĩ, thừa dịp con trai hiếm khi không đọc sách toán học, mà điềm tĩnh ngồi

trên sofa xem TV, cô liền vào phòng con.



“Ấn Thích.” Doãn Bích Giới ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn

khuôn mặt than nhỏ nhắn xinh xắn mà non nớt của cậu, ôn hoà nhã nhặn mở miệng

nói.



“Mẹ.” Kha Ấn Thích nhìn không chớp mắt.



“Con đang xem chương trình TV gì đó?” Cô đặc biệt dễ chịu.



Tuy rằng Kha Ấn Thích tỏ vẻ hơi nghi hoặc đối với thị lực mắt

bình thường của mẹ khi hỏi ra vấn đề này, cậu coi như nể mặt mà trả lời, “Kênh

Discovery Channel ạ.”



“Hay không?” Doãn Bích Giới nhìn lướt qua màn hình TV, trên

đó đang giải thích nguyên lý chế tạo máy móc, cô hỏi con trai.



Kha Ấn Thích mặt không đổi sắc tạm dừng hai giây, rồi khẽ gật

đầu.



“Ấn Thích,” Doãn Bích Giới vắt óc suy nghĩ một lúc, “Mẹ muốn

nói chuyện với con, con thành thật nói cho mẹ nghe, hiện tại con có vấn đề gì

hoang mang và khó hiểu không?”



Sau khi nghe xong, cậu nghiêng đầu liếc nhìn mẹ mình một cái.


‘nhỏ’.”



Doãn Bích Giới nghe những lời này, gương mặt lại nóng lên,

hai người ở trên lầu giằng co một hồi, Kha Khinh Đằng nhìn cô nói, “Em chờ anh

một chút.”



Doãn Bích Giới không biết anh muốn làm cái gì, cô trơ mắt

nhìn thấy anh xuống lầu, đi tới trước sofa, đứng trước mặt Kha Ấn Thích.



“Ba.”



Bóng mờ bao phủ, Kha Ấn Thích từ trước máy tính ngẩng đầu

lên, nhìn về phía Kha Khinh Đằng.



“Hôm nay con muốn làm gì?” Anh thản nhiên hỏi.



Kha Ấn Thích chỉ máy tính, nhìn ba một cái, rồi lại nhìn mẹ

đứng trên cầu thang một cái, cậu cất lời, “Con sẽ về phòng mình xem, không xem ở

phòng khách.”



Kha Khinh Đằng rất vừa lòng mà gật đầu, chuẩn bị xoay người

đi.



“Ba,” không đợi anh đi vài bước, Kha Ấn Thích bỗng nhiên ôm

máy tính nhảy xuống sofa, thong thả rành mạnh nói, “Ngày hôm qua con đã tính

toán độ dày và độ cứng của chiếc giường ba mẹ mới mua, theo thống kê của con,

chiếc giường kia hẳn là có thể duy trì 50 ngày không sập, cho nên, con đề nghị

sau 50 ngày, ba mẹ có thể đổi giường nữa.”







Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kha Khinh Đằng lại bị con trai

làm nghẹn họng nói không ra lời.



Kha Ấn Thích thành công đánh thắng người cha nam thần, ôm máy

tính về phòng mình, sau khi đóng cửa, cậu lập tức buông máy tính, cầm điện

thoại trong phòng, nhanh chóng bấm một dãy số.



Lẳng lặng đợi một hồi, điện thoại rốt cục nối máy, bên kia

truyền đến một tiếng “Alo” trong trẻo lại êm tai của một cô gái, thiếu niên

lạnh lùng nghe thấy, trên mặt rốt cuộc xuất hiện một tí biểu tình có thể gọi là

dịu dàng.



Dưới ánh mặt trời của New York, ngón tay Kha Ấn Thích nhẹ

nhàng gõ lên mặt sau của điện thoại, đáy mắt hiện ra ý cười, “Tâm Tâm, lễ tình

nhân vui vẻ.”



***



Bonus: đoạn

này từ weibo của tác giả Tang Giới



Tâm Tâm tính tình bướng bỉnh, tuy rằng Ấn Thích chiều bà xã

vô cùng, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn không chịu nổi bà xã mỗi ngày đều ầm ĩ. Vì

thế, vào một tối nguyệt hắc phong cao, cậu phải đi xin ba chỉ bảo, khi đó Kha

Tử đang giúp nữ vương chọn quần áo, anh đầu không ngẩng lên mà đưa ra số “3”

cho cậu, Ấn Thích nhíu mày nói, ba giờ đồng hồ? Kha Tử lắc đầu, ba ngày, chọn

chỗ cưỡng ép, sau khi xong, tuyệt đối trong ba tháng không có sức lực ầm ĩ với

con. Ấn Thích nói ba thử qua chưa? Kha Tử cười mà không nói.