Trời Đất Tác Thành

Chương 58 : Điệu Tango Vận Mệnh

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


New York, Mỹ.



Trong một biệt thự xa hoa độc lập mà to lớn đang tổ chức một

tiệc rượu đặc biệt.



Phong cảnh bên ngoài biệt thự tuyệt đẹp, công nhân đang không

ngừng cắt tỉa mặt cỏ, hoa cảnh và bồn hoa bố trí khá tinh xảo, thậm chí không

có hoa cảnh long trọng nào sánh bằng.



Mà tại cảnh đẹp này lại không có đám đông thượng lưu và trang

phục đẹp đẽ như bình thường, bầu không khí của biệt thự có vẻ rất nhạt nhẽo,

ngoài cửa lớn biệt thự có rất nhiều vệ sĩ nhìn qua bản lĩnh vô cùng tốt đang

đứng phòng thủ chỉnh tề, nghiêm khắc xét duyệt mỗi một khách mời trước khi cho

họ tiến vào.



Mà trong biệt thự, tại phòng khách to như vậy, rượu ngon và

mỹ thực chiếm phần lớn vị trí, chỉ có số người là không nhiều lắm đang phân tán

ở các góc tại phòng khách, họ cùng nhau thì thầm bàn luận.



Kha Khinh Đằng đứng ở một góc tương đối yên tĩnh.



Anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, bên

cạnh có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm bảo vệ, mà trong phòng khách này, cứ cách khoảng

15 đến 20 phút thì có một khách mời đến trước mặt anh, tiến lên nói chuyện với

anh.



Những người khách này khi đối mặt với anh ít nhiều đều có vẻ

hơi khẩn trương, vì vậy thời gian nói chuyện cũng không vượt qua năm phút đồng

hồ.



Tiệc rượu này là do anh đứng ra tổ chức, mỗi một khách mời

đều là đối tác có giao tiếp làm ăn chung với anh.



Mà tài chính trên ngàn triệu và hủy diệt hàng loạt đều là nội

dung nói chuyện giữa bọn họ, vô cùng đơn giản đạt thành kết quả.



Tất cả đều tiến hành có trật tự và theo thứ tự, không ai ngờ

tới, đột nhiên tại cửa chính biệt thự xuất hiện một sự thay đổi kỳ lạ.



Anh vừa mới nói xong cùng một người khách, trước mặt anh liền

thấy mấy cấp dưới của mình vốn bảo vệ ở cửa đều bị một lực lượng nào đó phá cửa

chính biệt thự, tất cả ngửa mặt ngã xuống sàn nhà của phòng khách.



Mà vài giây sau, một cô gái dễ dàng sải bước qua những thân

thể bị cô đánh bại, từ ngoài cửa tiến vào.



Cả đời Kha Khinh Đằng, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Doãn

Bích Giới.



Cô mặc một chiếc váy dài màu tím đậm, vì chiều dài của làn

váy hạn chế hành động của cô, nên bị cô dùng tay xé đi, chỉ để lại vị trí khó

khăn lắm bao lấy chiếc mông của cô, mà trong tay cô đang cầm một con dao găm

còn nhỏ máu, không chút che dấu sát khí trên khuôn mặt và toàn thân.



Thật khéo, lại vẫn là cô.



Nhưng mà, bốn năm năm trôi qua, cô thật sự đã trưởng thành

rất nhiều, bộ dạng ngũ quan tinh xảo hơn, đã xinh đẹp lại thanh tú, không còn

là dáng vẻ của cô gái non nớt khi anh thấy cô lần đầu tiên.



Hồi phục lại tinh thần, anh mới phát hiện, anh lại đối với

một người con gái, không, phải nói người con gái là cô, có thể nhớ chính xác

như vậy.



Hơn nữa càng khiến người ta kinh ngạc chính là, vệ sĩ ở cửa

của anh, mỗi một người đều rất nguy hiểm, thậm chí còn trang bị vũ khí, nhưng

cô gái này chỉ dựa vào một con dao găm, và vóc dáng nhỏ hơn cấp dưới của anh

mấy lần, cứ như vậy mà phá cửa đi vào biệt thự của anh.



“Rất giỏi!” Trịnh Ẩm ở bên cạnh anh, tuy rằng bị cảnh tượng

này làm cho kinh ngạc, nhưng cô nhịn không được mà phát ra một tiếng cảm thán,

còn vỗ tay rất nhỏ.



“Kha tiên sinh,” Trịnh Đình thì bình tĩnh hơn, thấy cảnh

tượng này, anh ta vội vàng tiến về phía trước một bước, thấp giọng xin chỉ thị

của anh, “Cô gái này hình như không nằm trong danh sách khách mời?”



Khoảng cách không xa, ánh mắt anh có thể dừng ở trên người cô

gái kia cũng đang nhìn anh chăm chú, nhất thời không trả lời Trịnh Đình.



Bốn mắt nhìn nhau, tất cả mọi thứ đều ở tại giây phút đối

diện này, lặng lẽ ẩn đi một điềm báo.



Mấy vệ sĩ bị đánh bại ở cửa lúc này đã nỗ lực vùng vẫy đứng

lên từ mặt đất, muốn tiến lên bắt vị khách không mời mà đến này.



Bấy giờ anh rốt cuộc giơ tay, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu với

Trịnh Đình.



Trịnh Đình nhận chỉ thị của anh, không hề đưa ra bất cứ thắc

mắc gì, anh ta lập tức tập hợp những vệ sĩ khác trong phòng khách, tới cửa đỡ

những người bị thương đi vào phòng y tế đặc biệt để tiến hành điều trị.



Cửa chính của biệt thự được đóng lại lần nữa, anh buông ly

rượu trong tay, gương mặt không chút thay đổi mà bước đi hướng đến phía trước.



Từng bước, từng bước, dưới sự chú ý của mọi người trong phòng

khách, anh đi tới trước mặt cô gái hình như có ý đồ không tốt này.



“Không cần anh xét hỏi, tôi có thể tự giới thiệu.”


Trong lần hoan ái đầu tiên của bọn họ, cô vắt hết óc muốn anh

khuất phục, cô thít chặt, dựa vào tình thú trời sinh mà gây khoái cảm cho anh,

trên người anh rơi xuống rất nhiều nụ hôn và mồ hôi.



Đến cuối cùng, bọn họ quấn chặt vào nhau tới đỉnh cao.



Bởi vì quá mệt mỏi, cô nhanh chóng ngủ say, sau khi anh giúp

cô đắp chăn thì rời khỏi giường, đứng ở cạnh giường, trong bóng tối nhìn cô

thật lâu.



Anh trông thấy dáng vẻ khi ngủ không hề phòng bị của cô, nhìn

thấy mái tóc cô ướt đẫm vì hoan ái, nhìn thấy gương mặt cô còn mang theo dư vị

hoan ái.



Tất cả mọi thứ, anh dường như ngắm nhìn không biết chán, đôi

mắt dần trở nên dịu dàng.



Sau đó anh xoay người sang phòng tắm, lấy khăn, giúp cô lau

người, hơn nữa bảo Trịnh Đình chuẩn bị thuốc mỡ, để tránh cô bị lạnh sinh bệnh

và do lần đầu để lại đau đớn.



Vào lúc đó, anh biết rằng mình đã thua rồi.



Thua hoàn toàn triệt để, cũng thua trọn đời trọn kiếp của

anh.



***



Sau lúc cô thất thân và thất thủ, anh có thể cảm giác được,

cô ngày càng nóng vội muốn rời khỏi anh, anh vẫn có thể phát hiện khi cô ở bên

cạnh anh, cô nhìn anh với ánh mắt thù hận đồng thời không biết làm thế nào.



Khi anh vô tình đối phó với cô thì lại phát hiện mình mắc

bệnh máu.



Tình hình căn bệnh có phần nghiêm trọng, nhưng anh không hề

sợ hãi, lại càng không sợ sống chết, thế nhưng anh còn sót lại thứ trên thế

gian này không thể bỏ xuống được.



Hai tuần sau anh gạt cô vào bệnh viện, bác sĩ nói với anh,

anh cần tìm tủy xương thích hợp ngay lập tức, mà đúng lúc đó, cô thừa dịp anh

vắng mặt lại có ý đồ đánh cắp tư liệu của anh, bị cấp dưới thân tín của anh

phát hiện, bắt cô đưa đến phòng bệnh của anh.



Khi đó vì chứng bệnh mà đôi mắt anh đã không thấy rõ sự vật.



Nhưng lúc cô tiến vào phòng bệnh, anh lại có thể cảm giác rõ

ràng sự đau đớn của cô vì vết thương nặng trên lưng, thù hận của cô đối với

anh, còn có tình cảm còn chưa nhận ra của cô.



“Cho tôi tủy xương của em, tôi sẽ thả em đi.”



Anh nói với cô như vậy.



Cho dù cô không bằng lòng đi nữa, anh muốn cô cũng chỉ có thể

giao ra.



Anh muốn cô biết, cho dù cô ôm mục đích tiếp cận anh, muốn

lấy đồ của anh, cuối cùng chỉ có một kết quả như nhau, mất đi thân thể của cô,

tủy xương của cô, cuối cùng là… trái tim của cô.



Sau khi ghép tủy xương thành công, đôi mắt anh cũng bắt đầu

hồi phục thị lực, vết thương ở lưng cô cũng khôi phục, ngày cô ra đi không lời

từ biệt, New York rơi một trận tuyết rất lớn.



“Kha tiên sinh,” Trịnh Ẩm rất buồn vì sự ra đi của cô, ngồi

xổm cạnh giường anh, hốc mắt đỏ ngầu hỏi anh, “Anh thật sự thả chị Bích Giới đi

sao? Dù cho anh đã sớm biết chị ấy vì liên bang mà tiếp cận anh, nhưng trong

hai năm nay anh vẫn cho chị ấy bao nhiêu dung túng và đặc quyền? Tôi và anh tôi

đều có mắt, chúng tôi đều thấy anh đối xử tốt với chị ấy bao nhiêu, thậm chí

ngay cả chính anh cũng không phát hiện, anh thả chị ấy đi như vậy, anh nhất

định sẽ hối hận đó!”



Anh tựa trên giường, lắng nghe lời nói của Trịnh Ẩm, nhưng

vẫn không mở miệng.



Sai rồi, anh làm sao không phát hiện ra chính mình đối xử tốt

với cô bao nhiêu?



Anh cho cô sự dung túng duy nhất, cho cô sự dịu dàng duy

nhất, cho cô sự ấm áp duy nhất, đến cuối cùng, thậm chí cho cô linh hồn của

chính mình.



Anh thừa nhận anh đã sớm thua cô, thua đến máu chảy đầu rơi,

nhưng Kha Khinh Đằng anh sẽ không nhận thua, anh chỉ biết dựng bố cục tỉ mỉ

hơn, tiếp theo, khiến cô cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh, làm cho cô

thừa nhận, cô cũng thua.



Bởi vì trên thế giới này, chỉ có một mình anh xứng đôi với

cô, sống chết cùng nhau, không thể chia lìa.



Doãn Bích Giới, em có biết vì sao anh nhất định phải khiến em

để lại tủy xương của em bên trong cơ thể của anh không?



Không chỉ vì từ nay về sau em có thể trở thành cốt trung chi

cốt của anh.



Càng bởi vì, đây là dấu ấn của em cho anh, có thể để anh tìm

dấu chỉ cốt xương, sau khi anh thả em đi, anh sẽ tìm em trở về lần nữa.