Trời Đất Tác Thành
Chương 57 : Nhật Ký Nữ Vương Mang Thai (Hạ)
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
Doãn Bích Giới ngồi trên giường, nhìn Kha Khinh Đằng ở bên
cạnh đang bưng một bát cháo, rất kiên nhẫn khẽ thổi hơi trên thìa, cô cứ thấy
cảnh tượng này không thật chút nào.
Đã qua hai tháng kể từ khi biết tin mang thai và làm giấy
chứng nhận kết hôn.
Ban đầu vì Kha Khinh Đằng lo lắng cô mang thai ngồi máy bay
có thể xảy ra biến cố bất ngờ, vì thế anh đã quyết định ở tại thành phố S vài
tháng, đợi sau khi đứa bé bình an sinh ra mới quay về New York.
Đương nhiên hoàn cảnh ở nơi dưỡng thai của cô là tốt nhất,
hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào, nhưng vấn đề hiện tại ở chỗ, bất luận cô
là phụ nữ có thai, hay là bạn bè tốt của anh ở thành phố S, thậm chí là anh em
họ Trịnh bị gọi về khẩn cấp, tất cả đều sắp bị người chuẩn bị làm ba ép đến
điên mất.
Biểu hiện điên cuồng của Kha Khinh Đằng trong hai tháng nay,
nêu ra vài ví dụ đơn giản, chính là:
Không cho phép những người bạn như Trần Uyên Sam, Nghiêm Thấm
Huyên liên lạc điện thoại với bọn họ, nếu muốn đến thăm, chỉ có thể liên lạc
trước với anh em họ Trịnh, hơn nữa thời gian ở lại cũng có hạn chế, còn không
cho phép Nghiêm Thấm Huyên và Doãn Bích Giới có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào.
Nếu anh em họ Trịnh muốn bàn chuyện với anh, phải nói ngay
trong phòng ngủ, hơn nữa không thể vượt qua mười phút, hai anh em phải cam đoan
thay phiên canh giữ phòng ngủ trong hai mươi bốn giờ.
Đương nhiên, cuối tuần trước đã xảy ra một chuyện điên cuồng
hơn, ba mẹ Doãn Bích Giới sang đây thăm hỏi, sau khi được cho biết chỉ có thể
thăm mười phút, còn không được tiếp xúc thân thể, ông bà Doãn có phần tức giận,
nhưng anh lại hoàn toàn không nhượng bộ chút nào, nếu không phải Doãn Bích Giới
hoà giải, đoán chừng anh cũng muốn lấy súng ra.
“Kha Khinh Đằng.”
Cô ăn xong một ngụm cháo do chính tay anh đút, trầm ngâm một
lát, cô nhịn không được mà kéo cổ tay anh, “Em và anh nói chuyện nhé.”
Thần sắc anh như thường, đưa bát cho quản gia vào thu dọn,
rồi trở lại ngồi bên cạnh cô, còn không quên kê gối đầu của cô cao hơn một
chút.
“Anh có biết không, ngoại trừ đi kiểm tra phụ sản ra thì em
luôn ở tại căn phòng này, à không đúng, phải nói là trên chiếc giường này, từ
sáng đến tối, hết thảy đã bao lâu rồi?” Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.
“Năm mươi chín ngày.” Anh không chớp mắt đáp lại con số chính
xác.
“Anh có từng suy nghĩ, em có thể bị nhốt đến ngốc nghếch
không?” Cô nói tiếp.
“Dựa theo logic bình thường mà nói, sẽ không.” Anh khá bình
tĩnh, “Chỉ số thông minh của con người sẽ không vì nghỉ ngơi dài hạn mà hạ
thấp.”
“Anh có từng suy nghĩ, anh ở trên giường này với em suốt 59
ngày, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn bực sao?” Cô tấn công.
Anh thản nhiên lắc đầu, “Không có.”
Đáy lòng Doãn Bích Giới đã dần dần phát cuồng, giờ phút này
cô không thể nhịn nữa, nâng cao âm lượng, “Kha Khinh Đằng, anh đừng ép em nửa
đêm trốn khỏi nhà!”
Theo như lời anh, bắt đầu từ ngày bệnh viện chẩn đoán chính
xác cô mang thai năm tuần cho đến bây giờ, cô đã hoàn toàn không có bất cứ sự
tự do nào.
Ngủ, ăn cơm, tắm rửa… Mỗi thời mỗi khắc, bất cứ thời điểm
nào, cho dù cô làm gì, anh đều ở cạnh cô một tấc cũng không rời, chỉ cần tầm
mắt cô vừa chuyển dời là có thể nhìn thấy anh.
Bác sĩ đã từng nói, chỉ cần không làm vận động quá mạnh, cùng
với duy trì chú ý một số việc, cô đương nhiên có thể sinh hoạt, làm việc và
nghỉ ngơi bình thường, nhưng rơi vào trong mắt anh, cô thậm chí muốn đi tản bộ
cũng sẽ là chuyện nguy hiểm đến cô và bé con trong bụng.
“Em căn bản không thể ra khỏi căn phòng này, càng khỏi nói
đến rời đi toà biệt thự này.”
Thanh âm của anh vẫn giống như máy móc, “Trước hết, anh ở
cạnh em, tiếp theo, ở cửa có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm, cuối cùng, thuộc hạ của
anh bao vây cả biệt thự, không có bất cứ lỗ hổng nào.”
Cô thở hổn hển, quát anh, “Anh không biết mình khẩn trương
đến mức hơi quá đáng sao? Anh không biết phụ nữ có thai không đi lại mà ở trong
nhà lâu dài, không hít thở không khí trong lành là bất thường sao?”
“Em đi toilet, đến phòng tắm, em có đi lại trong nhà; cửa sổ
trong phòng ngủ đúng giờ sẽ mở ra để thoáng không khí, em cũng được hít thở
không khí trong lành rồi.” Anh đáp lại chất vấn của cô một cách đúng đắn, không
chút hoang mang, “Nếu anh thật sự khẩn trương quá mức thì có thể ngay lúc này
trực tiếp trói hai tay em ra sau ở đầu giường.”
“Anh…” Cô bị lời nói của anh làm á khẩu ngay lập tức, trong
lòng thật sự cảm thấy uất ức lại bực bội, nhưng cô luôn không biểu hiện ra, chỉ
thoại của anh, họ nhanh chóng chạy qua đây, trong tay Nghiêm Thấm Huyên còn ôm
con gái một tuổi vẫn đang trong giấc mộng.
“Không sao đâu.”
Năm đó khi Nghiêm Thấm Huyên sinh con, Trần Uyên Sam đã nện
một lỗ lớn trên tường bệnh viện, giờ phút này anh ta đứng bên cạnh Kha Khinh
Đằng bất động như điêu khắc, nhẹ nhàng vỗ vai anh, thấp giọng an ủi nói, “Nhất
định sẽ rất thuận lợi, cậu phải tin tưởng bác sĩ, cũng phải tin tưởng Doãn Bích
Giới.”
Kha Khinh Đằng vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ tập trung trên
cánh cửa phòng sinh.
Trong mấy giờ đồng hồ, anh vẫn duy trì tư thế đứng thẳng
không nhúc nhích, cho dù bất cứ ai nói chuyện với anh, anh cũng không mở miệng
trả lời.
Mà trong phòng sinh lại không truyền ra bất cứ âm thanh đau
đớn nào của Doãn Bích Giới, im lặng khác thường.
…
Rốt cuộc cửa phòng sinh mở ra.
Một người bác sĩ ôm một đứa bé nho nhỏ trong tay, bước ra,
“Kha tiên sinh, chúc mừng, mẹ con bình an, là một bé trai.”
“Thật tốt quá!” Ông bà Doãn đứng lên, cười nói.
Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm,
vội vàng bước lên, nhìn xem thiếu gia nhà họ Kha mới ra lò.
Nhưng người duy nhất sắp làm ba vẫn đứng thẳng bất động,
trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói “Mẹ con bình an”, ánh mắt anh nhìn lướt qua
đứa bé trong lòng bác sĩ, ngay cả tiến lên một bước cũng không có, chỉ lạnh
lùng hỏi, “Vợ tôi đâu?”
“Kha phu nhân rất bình an.” Trong phòng sinh, các bác sĩ và y
tá đẩy Doãn Bích Giới ra, Kha Khinh Đằng trông thấy cô mới rốt cuộc di chuyển
bước chân, nhưng bởi vì đứng thẳng trong thời gian dài nên mỏi nhừ tê dại,
thiếu chút nữa ngã xuống, anh rất vất vả mới đứng vững.
Bốn mắt nhìn nhau, mấy tiếng đồng hồ kia dài như một thế kỷ,
anh nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô, gần như tham lam nhìn gương mặt tái
nhợt của cô, đôi môi mỏng mím chặt.
“Kha tiên sinh, vợ anh thật là người mẹ kiên cường nhất mà
tôi từng gặp.” Bác sĩ ở bên cạnh tháo khẩu trang xuống, nhìn đôi vợ chồng này
nói, “Thời gian dài như vậy, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không kêu lên một
tiếng, vẫn rất phối hợp, rất tỉnh táo cố gắng sinh con.”
“Em rất lợi hại đấy.” Doãn Bích Giới cũng cười, nhìn Kha
Khinh Đằng, thanh âm thấp mà khàn khàn.
Tầm mắt của Kha Khinh Đằng dừng trên đôi môi đã bị cô cắn
nát, anh nhìn một lúc, cảm thấy hốc mắt hơi nóng, anh cúi đầu nặng nề hôn lên
môi cô.
Đây là người vợ của Kha Khinh Đằng anh, cũng là người mẹ kiên
cường nhất, mang thai mười tháng, sinh con cho anh, hơn nữa kiên cường trải qua
quá trình sinh sản, bình an trở lại bên cạnh anh.
Ở trong lòng anh, người phụ nữ anh yêu nhất thế giới này thật
sự rất vĩ đại.
“Anh đã nhìn con chưa?” Thấy anh không nói lời nào, cô lại
hỏi.
Anh vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng trong nháy mắt, anh
chợt cảm thấy trước mắt rơi vào một mảnh tối đen, sau đó, dưới tình huống anh
không thể khống chế, cả người anh ngã về phía sau, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
***
Vì thế sau này, vào ngày sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Kha Ấn
Thích, cậu đã được chú hoa hồ điệp Phong Trác Luân nhiều chuyện lặng lẽ cho
biết một bí mật.
Ngày cậu sinh ra, người ba nam thần Kha Khinh Đằng vĩ đại,
không gì không làm được, bình tĩnh, lý trí như máy móc của cậu, chẳng những
không thèm quan tâm đến cậu, chỉ bố thí cho cậu một ánh mắt, còn nắm chặt tay
mẹ cậu, anh tuấn mà phóng khoáng trực tiếp té xỉu tại cửa phòng sinh…
---
Lời editor: Biểu
hiện lúc vợ sinh con của các soái ca khác của Tang Giới, cũng là anh em của Kha
lão đại.
Đan Cảnh Xuyên: khẩn trương 48 giờ không nói một câu
Trần Uyên Sam: nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện
Ân Kỷ Hoành: dìm đầu vào hồ nước của bệnh viện
Phó Chính: chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất