Trời Đất Tác Thành

Chương 56 : Nhật Ký Nữ Vương Mang Thai (Thượng)

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Sau khi kết thúc chuyến đi Na Uy, Kha Khinh Đằng cùng Doãn

Bích Giới trở về New York.



Bởi vì công lao của Arthur, hồ sơ tư liệu hiện tại của anh

hoàn toàn trong sạch không chút tì vết, đi bất cứ đâu cũng không trở ngại, liên

bang trải qua đả kích lớn như thế, tuy rằng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi

nhưng bọn họ căn bản bó tay không biện pháp, hơn nữa bởi vì giải phóng quyền

hạn, những người phiền toái muốn tìm anh trước kia đều chạy tới Kazakhstan làm

phiền Kerry Geoff.”



Anh rất hài lòng, mỗi một ngày đều ở trong biệt thự tại New

York, cùng ở với cô, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài, chỉ cần

cô mở mắt là có thể nhìn thấy anh.



Nói tổng kết, dùng lời của Doãn Bích Giới, hiện tại anh thật

sự rất nhàn rỗi.



Lại là một buổi trưa, sau khi mượn danh nghĩa của nghỉ trưa

để tận tình hoan ái một trận, cô mệt đến mi mắt phát run, rốt cuộc nhịn không

được, nằm sấp trên ngực anh, điềm tĩnh lấy ngón tay chỉ cằm anh.



“Hửm?” Anh từ từ nhắm hai mắt, bởi vì hoan ái qua đi, trên

khuôn mặt lạnh lùng có chút mồ hôi mỏng tinh tế, lại tăng thêm vẻ gợi cảm trên

khuôn mặt.



Cô cảm thấy, anh càng ngày hấp dẫn trí mạng với mình.



“Lúc trước không có em, mỗi ngày của anh rốt cuộc trải qua

thế nào?” Cô nhìn anh, hỏi.



“Làm ăn, ngủ, đọc sách.” Anh chỉ cho năm chữ.



“… Thật sự không thú vị.” Cô lắc đầu, rất khó tưởng tượng

cuộc sống của anh trước khi gặp cô rốt cuộc buồn tẻ cỡ nào, gần như ngay cả cảm

giác tình người cũng không có, hình dạng giống như người máy, quả nhiên ngoại

trừ màu đen thì không có màu sắc khác.



“Nhưng mà hiện tại,” anh hơi cong khoé miệng, “Còn có ân ái

với em.”



Cô liếc nhìn anh, lại liếc nhìn Xuân cung đồ đặt trên tủ đầu

giường đã sắp bị lật nát, “Kha Khinh Đằng, anh thật xác định trước đây anh ghét

phụ nữ, trước khi gặp em anh vẫn là xử nam?”



Ngày trước cái vị ghét phụ nữ khó tiếp cận kia khiến Nghiêm

Thấm Huyên sợ tới mức chết khiếp, hiện tại sở thích duy nhất chính là chăm chỉ

dốc sức nghiên cứu Xuân cung đồ, hơn nữa nhiều lần thực hành trên người cô để

tiếp tục tiến bộ.



Anh không nói gì, qua một lúc lâu, đột nhiên ôm cả người cô

lên người mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ lưng trần trụi của cô, rồi rơi

xuống chiếc mông vểnh lên, trầm thấp nói, “Lại đến lần nữa?”



Doãn Bích Giới còn chưa kịp trả lời thì di động của anh đặt ở

bên cạnh đột nhiên vang lên.



“Là Tiểu Ẩm và Trịnh Đình sao?” Cô hỏi.



Hiện tại bọn họ ở trong tình trạng an toàn tuyệt đối, Kha

Khinh Đằng cho phép hai anh em họ Trịnh nghỉ ngơi, vì thế Trịnh Ẩm liền kéo

theo Trịnh Đình, sung sức đến mỗi quốc gia chưa từng đi qua.



Anh vươn tay với điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua liền ấn

nút nhận máy, “Là Trần Uyên Sam.”


“Báo cáo của cô đã có rồi.”



Nghe câu này, Kha Khinh Đằng gần như thốt ra trong nháy mắt,

“Đưa báo cáo cho tôi.”



Bác sĩ chưa từng gặp qua người đàn ông hung thần ác sát gương

mặt như băng giá thế này, thật vất vả đưa báo cáo đến tay Kha Khinh Đằng, sợ

tới mức tay run lên.



“Thế nào?” Doãn Bích Giới nhìn gương mặt anh, lúc này cũng

hơi khẩn trương, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



“Thế nào?” Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam, còn có Phong

Trác Luân đều hỏi.



Chỉ thấy Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích mà xem báo cáo,

không nói được một lời, biểu tình trên mặt như đọng lại.



“Bích Giới.”



Không biết qua bao lâu, lâu đến mức tất cả mọi người không

còn kiên nhẫn để chờ, anh mới buông báo cáo, bàn tay hơi run đặt lên vai Doãn

Bích Giới, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lại nói một câu không hoàn chỉnh,

“Anh…”



“Cậu sắp làm ba?!” Phong Trác Luân ở một bên hét lên tiếp

lời.



Doãn Bích Giới bất động nhìn anh, môi không ngừng phát run,

trong đôi mắt anh ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc, vui mừng khôn xiết,

thoải mái, thoả mãn… Tất cả đều nói với cô, hiện tại anh vui vẻ biết bao.



Có phải cô thật sự mang thai không?



Cô rất sợ, bởi vì cô đã chờ đợi lâu như vậy, ngay cả lúc trưa

khi nhìn thấy con của Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam, cô thậm chí từng

tuyệt vọng mà suy nghĩ rằng, nếu cô vĩnh viễn không thể sinh con thì kết quả sẽ

thế nào?



Cô thật sự rất muốn có một đứa con của bọn họ, bé con đáng

yêu gọi cô là mẹ, gọi anh là ba.



Hiện tại, nguyện vọng của cô rốt cuộc có thể thực hiện rồi

sao?



Không đợi cô mở miệng hỏi anh kết quả lần nữa, anh đột nhiên

đứng dậy, sau đó ôm ngang người cô, đi nhanh hướng đến thang máy của bệnh viện.



Anh đi quá mau, quá nhanh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh thậm

chí hơi nhăn nhúm, ngay cả Doãn Bích Giới được anh ôm cũng ngẩn người, chỉ có

thể vòng tay qua cổ anh, ngơ ngác nhìn anh.



“Kha Khinh Đằng! Cậu chạy đi đâu đó?!” Trần Uyên Sam ở phía

sau bọn họ cũng bị anh làm hoảng sợ, anh ta vội vàng đuổi theo, “Kết quả của

báo cáo rốt cuộc là gì?!”



“Kha Khinh Đằng…” Doãn Bích Giới nhìn anh, thấy tay anh run

rẩy ấn nút thang máy, rốt cục nhịn không được mà hỏi, “Báo cáo cuối cùng…”



“Bây giờ chúng ta, lập tức, lập tức, phải đi làm giấy chứng

nhận kết hôn.” Anh ngắt lời cô, trong ánh mắt tràn đầy tia sáng lấp lánh như

cực quang, “Anh không muốn con anh, ở trên pháp luật Trung Quốc không thể danh

chính ngôn thuận gọi anh là ba.”