Trời Đất Tác Thành

Chương 55 :

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Kerry Geoff, hắn thật sự không phải làm phản.



Trong phút chốc trong lòng Doãn Bích Giới đột nhiên có một

loại dự cảm như vậy.



Sau khi đội trưởng liên bang Joey và Kerry Geoff trao

đổi xong thì đến cổng căn cứ, mang đội đặc công bên ngoài tiến vào, Doãn Bích

Giới nhìn thấy những đặc công kia theo thứ tự toàn bộ tiến vào căn cứ, sau đó

là thuộc hạ củaKerry Geoff, rồi cổng của căn cứ từ từ đóng lại.



“Vì sao phải đóng cổng?” Joey đi qua bên cạnh Kerry

Geoff, ánh mắt buộc chặt, thoáng có chút cảnh giác mà hỏi.



“Arthur đang lẩn trốn, không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào

rời khỏi căn cứ này.” Kerry Geoff đối mặt với sự nghi ngờ, biểu hiện

càng ung dung, “Trước đó bởi vì cổng lớn rộng mở mới cho hắn cơ hội tiến vào

trong căn cứ.”



Thấy hắn trả lời như vậy, Joey suy tư một lát, hờ hững nói,

“Người của tôi hiện tại đã vào rồi, bảo người của anh canh giữ ngoài căn cứ cho

tốt.”



Kerry Geoff khẽ gật đầu.



Joey quan sát hắn một hồi, không nhanh không chậm nói, “Kerry

Geoff, anh là một trong những đối tác quan trọng nhất giữa Kazakhstan và Mỹ,

thứ liên bang hứa cho anh sau khi chuyện này kết thúc tuyệt đối không hề ít, hy

vọng hợp tác của chúng ta có thể duy trì sự vui vẻ.”



“Nhất định.” Dưới nắng sớm, Kerry Geoff chầm chậm

cong khoé môi.



Doãn Bích Giới vẫn quan sát biểu tình của Kerry Geoff,

trong lòng cô đã có cân nhắc, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kha Khinh Đằng ở

bên cạnh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô chăm chú.



Thông qua ánh mắt lẫn nhau, cô đã thấy được ý nghĩ chân chính

trong lòng anh.



Ngay sau đó, Kerry Geoff mang theo bốn người bọn họ

đi vào một căn nhà có phòng thẩm vấn, đó là một căn nhà dưới tầng ngầm tương

đối lớn, mà vị trí của phòng thẩm vấn ở trong tầng hầm của căn nhà.



Sau khi tới phòng thẩm vấn, thuộc hạ của Kerry Geoffáp

tải bọn họ ngồi trên bốn cái ghế khác nhau, sau đó chỉ để một mình Kerry

Geoff ở lại, đóng cửa, toàn bộ đều ra khỏi phòng thẩm vấn.



“Arthur.”



Lúc này Doãn Bích Giới nhìn Kerry Geoff đang tự rót

nước, cô đột nhiên lên tiếng nói.



Động tác của Kerry Geoff ngừng lại, nhanh chóng

nghiêng đầu nhìn cô, “Cô đang nói cái gì?”



“Không thể không nói, anh là người sử dụng thuật dịch dung

cao siêu nhất mà tôi từng gặp.”



Hai tay cô bị trói ra sau lưng, trên gương mặt đã có biểu

tình nắm chắc thắng lợi, “Dung mạo, thần thái, cử chỉ, giọng nói, đều bắt chước

giống y như đúc, thậm chí so với thuật dịch dung của ông chủ anh còn cao siêu

hơn, bởi vì anh ấy khó mà làm ra biểu tình khoa trương hoặc là mỉm cười.”



Nói xong, cô lướt nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, nói, “Đúng

không?”



Kha Khinh Đằng trầm mặc một hồi, rốt cục dần dần cong khoé

miệng.



“Nhưng mà, anh có một sơ hở trí mạng.” Lúc này cô lại xoay về

phía Kerry Geoff, “Anh có một động tác theo thói quen, chính là giơ tay sờ

tai trái của anh, thói quen này là nhược điểm trí mạng khi dịch dung.”



“… Tôi chỉ sờ hai lần.” Sau một lúc lâu, một thanh âm khác

biệt thay vào giọng nói vừa rồi của Kerry Geoff, “Nhưng mà, ngay cả điểm

này… cũng bị cô phát hiện.”



Đúng rồi, là Arthur.



Thanh âm cợt nhả kiêu ngạo này là thuộc về Arthur.



Kerry Geoff trước mặt đích thật là từ Arthur dịch dung

mà thành.



“Đương nhiên, đừng quên, tôi chính là bà chủ của anh.” Cô

kiêu ngạo hất cằm.



“Chị Bích Giới, em thật sự rất khâm phục chị.” Trịnh Ẩm ở một

bên lúc này lộ ra nụ cười, trầm thấp nói, “Là người duy nhất chẳng hay biết gì,

chị lại có thể phát hiện manh mối trong thời gian ngắn.”



Không nói đến giỏi, Doãn Bích Giới ngược lại hơi tức giận,

ánh mắt sắc bén lập tức ném về phía Kha Khinh Đằng, “Anh lại không nói cho em

biết.”



Cô đã nhắc nhở anh nhiều lần, hy vọng trước khi anh thực hiện

kế hoạch thì hãy đừng để cô trở thành người chẳng hay biết gì, nhưng anh vẫn

lần này đến lần khác, thậm chí trong bố cục cuối cùng này cũng không tiết lộ

trước một chút cho cô biết.



Hơn nữa, khi bọn họ đã trở thành vợ chồng, anh vẫn làm vậy.



“Bởi vì không có thời gian,” Lời nói anh thản nhiên, chính

đáng, “Sáng hôm qua chúng ta làm hôn lễ, đêm qua chúng ta động phòng.”



Trịnh Ẩm và Trịnh Đình nghe thấy đều nhịn không được mà cúi

đầu cười, mặt cô hơi nóng lên, cắn chặt răng, ra vẻ lãnh đạm nói, “Kha Khinh

Đằng, đợi sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây, anh đừng hòng lên giường

của em nữa.”



“Không sao.” Lúc này anh khéo léo nới lỏng dây thừng trói

chặt cổ tay mình, thay bằng một nút thòng lọng, “Em có thể lên giường của anh.”



Bầu không khí khẩn trương như vậy, hai người bọn họ vẫn bàn

luận chủ đề giới hạn như là không có người khác, cả không khí chẳng biết sao

lại trở nên vui vẻ, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm vừa lắng nghe hai người đối thoại

mùi mẫn, vừa đem dây thừng sau lưng mình đổi thành nút thòng lọng.



“Kha tiên sinh, có người đến.” Arthur bị lật tẩy lúc này đột

nhiên ngắt lời bọn họ, anh ta hạ giọng nói.
đẹp cực hạn mà cô chờ đợi đã lâu.



Hơn nữa, bên cạnh còn có anh ở cùng.



“Kha…”



Cô quay đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng một chữ vừa

mới thốt ra thì đã khiến cô không có hơi sức tiếp tục chữ thứ hai.



Chỉ thấy người khi nãy còn ngồi cạnh cô, lúc này đã quỳ một

gối trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì có một nụ cười mà tôn lên vẻ khôi

ngô của anh.



Anh quỳ như thế, trong tay còn cầm một chiếc nhẫn.



“Doãn Bích Giới.”



Bên cạnh người đến người đi, có người mỉm cười dừng chân quan

sát, có người bỏ đi, cho dù có nhiều người và âm thanh ồn ào, nhưng cô không

cảm nhận được.



Chỉ có người trước mắt này, chỉ có âm thanh của anh mới là

chân thật.



“Còn nhớ không, anh đã từng nói với em, sẽ nhanh chóng bù lại

ba hòn đá chưa đưa cho em đúng hẹn.”



Anh nói chậm rãi, giọng anh mềm mại như phủ một lớp trơn

bóng, “Chiếc nhẫn em đang nhìn thấy trước mắt không phải là nhẫn kim cương, mà

là anh bảo người ta làm ra từ năm hòn đá anh tặng cho em.”



Cô nhìn chiếc nhẫn, như lời anh nói, chiếc nhẫn này không rực

rỡ chói mắt, mà là hiện ra một lớp nhẵn bóng của hòn đá, màu sắc cũng không

sáng trong, nhìn qua chỉ thấy vô cùng cứng rắn mà thôi.



“Mà tình cảm giữa chúng ta tựa như chiếc nhẫn này.”



Anh nhìn cô, sau lưng là cảnh tuyết ngoài cửa sổ, còn có trái

đất yên tĩnh.



“Trước khi em thực sự yêu anh, anh đã từng gây cho em quá

nhiều tổn thương, anh khiến trên người em lưu lại một vết sẹo vĩnh viễn không

thể xoá đi, anh cương quyết đoạt lấy tủy xương của em, anh cũng đòi hỏi mỗi một

tấc da thịt trên người em hoàn toàn nắm trong tay anh, mà bản thân anh cũng

không phải người tốt trên bất cứ ý nghĩa truyền thống nào, trên tay anh có vô

số mạng người, đối với bất cứ ai anh cũng vô tình lãnh đạm, những năm chưa có

sự xuất hiện của em, trong thế giới của anh chỉ có màu đen.”



“Trên phương diện tình cảm, anh vốn là người lạc hậu, vĩnh

viễn không có cách nào giống như Trần Uyên Sam tỉ mỉ chu đáo đối với Nghiêm

Thấm Huyên, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, anh cũng không có cách nào giống Phong

Trách Luân sinh động nói nhiều, cho em cuộc sống phong phú thú vị, anh bảo thủ,

nghiêm túc, ít lời, thích yên tĩnh, không có quá nhiều tế bào hài hước, có thể

còn nhiều hạn chế đối với em.”



Anh nói như vậy, trước sau vẫn là nụ cười thản nhiên, “Người

khác nhìn thấy tất cả năng lực của anh tựa hồ không có gì là không làm được, ở

trước mặt em anh căn bản không thể dùng điều kiện để xin em cam tâm tình nguyện

làm bạn cả đời của anh, anh không biết mình có cái gì có thể hấp dẫn em.”



Từng câu từng chữ của anh phù hợp với thói quen của anh,

không hoa lệ, không xuôi tai, quả thực như là đang phân tích tự kiểm điểm mình.



“Anh từng dẫn dắt em trải qua nhiều nguy hiểm, càng từng phạm

phải sai lầm không thể bù lại, sau này có lẽ một ngày nào đó, những nguy hiểm

này đột nhiên giáng xuống lần nữa.” Trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt lộ vẻ

cảm động của cô, “Có thể chúng ta lại bước đi trên con đường không có điểm

cuối, em có thể sẽ mất đi rất nhiều, thậm chí đến cuối cùng còn có thể mất đi

anh, cho dù như vậy, em có bằng lòng làm bạn đời trí mạng của anh không?”



“Anh cũng biết, con người em cũng không sống an nhàn quá

lâu.” Cô nhìn anh, thanh âm thoáng có chút nghẹn ngào, nhưng khoé môi vẫn cong

lên.



Anh nghe xong lời nói của cô, nụ cười càng sâu hơn, lúc này

anh giơ tay cầm nhẫn, “Được, Doãn Bích Giới, từ hôm nay trở đi, anh sẽ dùng cả

mạng sống của anh, làm bạn suốt đời với em, cho đến chết cũng không dừng lại.”



Em là ánh mắt của anh, dẫn anh đi trong bóng đêm; em là cốt

trung chi cốt của anh, xâm nhập vào máu thịt của anh; em lại là ánh sáng duy

nhất trên thế gian này, cho anh sự ấm áp duy nhất trong thế giới lạnh giá.



“Doãn Bích Giới.” Anh nói, “Gả cho anh.”



Anh đã từng nói với cô, tới Na Uy nơi cô muốn đến nhất, cùng

cô ngắm cực quang, cũng cho cô một lời cầu hôn như cực quang.



Hôn lễ trước, cầu hôn sau, có lẽ hai người bọn họ không dựa

theo lẽ thường mà cuộc sống an bài cho bọn họ.



Thế nhưng, cô lại cảm thấy rất tốt, tất cả những gì anh cho

cô đều là thứ duy nhất cô muốn.



Doãn Bích Giới nhìn anh chăm chú, lúc này nước mắt lặng lẽ

rơi xuống từ khoé mắt.



Người đàn ông trước mặt cô tựa như lời anh nói vậy, không phải

người chồng theo ý nghĩa truyền thống, anh đã từng tổn thương cô, không để ý

đến cảm nhận của cô mà ràng buộc cô bên cạnh anh, nhưng tương tự, người đàn ông

mà mọi người không nhìn thấy trái tim, lại đem trái tim duy nhất hết sức chân

thành đặt ở trước mặt cô, tuỳ cô xử lý.



Phải rồi, tình cảm của bọn họ tựa như chiếc nhẫn đá này,

không xa hoa, không khoa trương, không lấp lánh, không tinh xảo, nhưng đã chứng

kiến bọn họ đi vào thế giới của nhau, cùng giao nhau cùng dung nạp, rốt cuộc

không thể tách rời lẫn nhau, sự cứng rắn thuộc về hai người bọn họ độc nhất vô

nhị không thể phá vỡ.



Trên thế giới này, không có người nào nữa đối xử với cô như

thế, dùng cả mạng sống và tình yêu xin cô làm bạn.



To the world, you may be one person.



But to one person, you may be the world.



Thế giới của em, từ hôm nay trở đi, kết thúc cho anh.



-Hoàn chính văn-