Trời Sinh Một Đôi

Chương 137 : So cha

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura



La Thiên Trình không chờ trà bánh dọn lên đã lên tiếng cáo từ.



Lão phu nhân vội vàng ngăn lại: “La Thế tử dùng cơm xong hãy đi.”



“Đưa Nhị lão gia về bình an, vãn bối đã an tâm rồi. Vãn bối có việc trong người, còn phải vào cung phục mệnh.”



Lão phu nhân nghe thế, không tiện ngăn cản, vội bảo Chân Diệu tiễn hắn ra ngoài.



Tam lão gia còn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người.



Trong lòng không vui.



Rõ ràng là con rể của ông, vậy mà lại để tâm đến Nhị ca!



“Tam đệ, Tam đệ?”



Tam lão gia sực tỉnh: “Nhị ca gọi đệ à?”



Nhị lão gia khẽ mỉm cười: “Huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, ngày mai dẫn vi huynh ra ngoài dạo chơi chút đi, nhìn xem kinh thành có thay đổi gì.”



“À, được.” Tam lão gia gật đầu đáp ứng.



Đang nói, Lý thị vào phòng, đuôi mắt quét nhìn Tam lão gia một chút nói: “Hôm nay trời rất lạnh, lại gần đến cửa ải cuối năm, lão gia còn không ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi? Nếu ông muốn biết gì, thì chờ lúc Đại ca nghỉ mộc hưu rồi hỏi Đại ca một chút cũng thế thôi.”



Để Tam lão gia dẫn ra ngoài dạo à? Chớ có đùa, ông ấy trừ dẫn người đến thanh lâu kỹ quán thì còn có thể dẫn đến đâu được chứ?



Tam lão gia hầm hừ liếc mắt, nhận lấy trà nha hoàn dâng lên uống môt ngụm rồi nói: “Nhị ca ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có thêm đứa con trai con gái nào không? Sao đệ thấy lần này về không có lấy một nữ quyến vậy?”



Lý thị hung hăng trợn mắt nhìn Tam lão gia một cái.



Nói về chuyện này, bà cũng có chút buồn bực.



Nhị lão gia trở lại, bà đã âm thầm dán mắt nhìn rồi, mấy con yêu tinh trước kia lại thực sự không thấy ai, không phải là chết hết cả rồi chứ?



Trong lòng xuất hiện một tiểu nhân chân thành cầu nguyện.



Nhị lão gia chuyển hướng sang Lão phu nhân: “Mẫu thân, nhi tử đang muốn nói với ngài, mấy năm nay nhi tử ở bên ngoài đã cho ngài thêm một cháu trai rồi.”



“Thật không?” Lão phu nhân kích động đứng lên.



Việc lão Nhị tuổi gần bốn mươi không có con trai, luôn luôn là một tâm bệnh của bà.



Xoảng một tiếng.



Mọi người nghe tiếng nhìn lại.



Một tách trà cổ rơi xuống đất lăn qua lộn lại, nước trà tung tóe khắp nơi, sắc mặt Lý thị xám ngoét, không thể tin nhìn Nhị lão gia.



Lão phu nhân không vui nhíu nhíu mày.


Đứng dậy đi tới ngăn trở tầm mắt của Chân Diệu: “Nhị ca, tiểu đệ cũng mời huynh một chén.”



Huynh đệ hai người uống rượu xong, trở về ghế ngồi, Tam lão gia không nhịn được quay đầu lại, thấy Ôn thị ngồi yên lặng không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng ông không khỏi một buồn bực, nâng chén rượu lên lại bắt đầu uống .



Sau khi ăn xong, Chân Diệu đưa Ôn thị về Hòa Phong Uyển, lúc đi ra thì chạm mặt Tam lão gia.



“Phụ thân.”



Bộ dáng khách khí xa cách lại khiến Tam lão gia đã uống hơi say nhíu mày, thật lâu mới phun ra một câu nói: “Dù ta thế nào, cũng vẫn là cha con!”



Nói xong vào phòng Ôn thị.



Để lại Chân Diệu mang vẻ mặt ù ù cạc cạc.



Người cha này của nàng còn trong thời kỳ phản nghịch(*)à?



(*) thời kỳ phản nghịch: ý chỉ giai đoạn nông nổi của các thiếu niên, thích chống đối người khác



Bởi vì lo cho Ôn thị nên nàng cố ý chờ ở bên ngoài một chút.



Không đến một lát, đã thấy Tam lão gia mặt mũi bầm dập đi ra, sắc mặt đỏ bừng lại có chút ít lúng túng, thấy Chân Diệu còn ở đây với vẻ mặt nghi vấn, thì chạy vút đi như gắn mô tơ vào mông.



Chân Diệu suy nghĩ, rồi xoay người lặng lẽ trở về Trầm Hương Uyển.



Nếu Ôn thị đã không chịu thiệt thòi, vậy chuyện của bọn họ vẫn nên để họ tự giải quyết là được.



Bên này, Nhị lão gia trở về Phương Phỉ Uyển, Lý thị cẩn thận hầu hạ.



Biết được mẹ đẻ Li ca nhi không theo tới, tâm tình bà tốt lên rất nhiều.



Nhị lão gia cầm tay Lý thị: “Phu nhân, không cần bận trước bận sau đâu, có bọn nha hoàn rồi. Những năm này ta không ở nhà, thật khổ cho nàng.”



“Không khổ, chỉ là luôn nhớ đến lão gia. . . . . .” Lý thị mềm người, tựa vào trong ngực Nhị lão gia.



Nhị lão gia cười cười nhàn nhạt, kéo màn lụa xuống.



Những ngày kế tiếp đặc biệt suôn sẻ yên ổn.



Lễ mừng năm mới, giỗ tổ, mở tiệc chiêu đãi, tặng lễ, nhiều chuyện lộn xộn, thái thái ba phòng đều bận đến chân không chạm đất.



Ngày mùng một năm mới, Lão phu nhân dẫn theo Tưởng thị có cáo mệnh cùng Lý thị tiến cung chầu mừng.



Những việc này đều không có liên quan đến Chân Diệu, bởi thế nàng trở thành kẻ nhàn rỗi.



Chỉ có ngày mùng hai, Chân Nghiên về nhà mẹ đẻ chúc tết, nàng mới tự mình xuống bếp làm chút thức ăn.



Rất nhanh đã đến ngày ngắm hoa đăng mười lăm tháng giêng.



Lúc này Chân Diệu mới ra cửa.