Trời Sinh Một Đôi

Chương 138 : Đứa nhỏ đầu gấu

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Hoa đăng mới thắp, sáng như ban ngày, đoàn người trên đường hối hả.



Nhóm người Chân Diệu mặc quần áo đắt tiền, dung mạo xuất chúng, nếu bình thường đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, lúc này lại chìm ngập trong biển người.



“Tứ muội, nhiều người quá, mấy người các muội phải đi theo sát đấy.” Chân Hoán dặn dò, ánh mắt lại bất giác rơi vào trên người Ngu thị.



Chân Diệu nhìn thấy, âm thầm lắc đầu.



Từ sau chuyện của Ôn Nhã Kỳ, quan hệ giữa đại ca đại tẩu trở nên khá tế nhị, rõ ràng quan tâm đối phương, nhưng lại như có gì ngăn cách ở giữa.



Có lẽ Lão phu nhân nhìn chướng mắt nên mượn cơ hội ngắm hoa đăng ép bọn họ ra ngoài.



Lại lặng lẽ đánh giá Ôn Nhã Kỳ một cái.



Ôn Nhã Kỳ theo sát Ôn Nhã Hàm, ánh mắt lại không nhàn rỗi, nhìn đông một cái xem tây một chút, đầy vẻ mới lạ.



Chân Diệu than nhẹ.



Xem ra vị biểu muội này cũng không có bao nhiêu tình tình ái ái đối với Đại ca. Có lẽ ở tuổi này của nàng ấy còn chưa lớn để hiểu được những thứ này, chỉ nghĩ đến cuộc sống tốt nhất đi?



Khi biết mục đích của mình không thể thành, liền buông tay.



Như vậy cũng tốt, chỉ sợ vì yêu mà sinh hận gì gì đó mới càng thêm phiền toái.



Chân Diệu buông xuống những tâm tư này, chuyên tâm thưởng thức hoa đăng.



Đám người chen chúc một hồi, Ngu thị từ khi sinh nở xong, thể lực đã không tốt lảo đảo một cái muốn ngã.



Chân Diệu cách nàng gần nhất, vội vàng đỡ lấy nàng: “Đại tẩu, tẩu không sao chứ?”



“Không sao, cảm ơn muội muội.”



Chân Hoán vẫn luôn giữ một khoảng cách với Ngu thị rốt cục không nhịn được đi tới, quan sát tỉ mỉ sắc mặt Ngu thị: “Thiến nương, ta thấy sắc mặt nàng rất khó coi, có vấn đề gì không?”



Ngu thị lắc đầu: “Không có gì đáng ngại.” Lại vội vã rời mắt, không nhìn Chân Hoán.



Chân Diệu đẩy Chân Hoán: “Đại ca, nơi đó có một quán trà, huynh đưa Đại tẩu đến nghỉ chân một chút đi.”



Chân Hoán do dự một chút.



Ôn Mặc Ngôn sảng lãng cười một tiếng: “Đại biểu ca yên tâm, đệ sẽ chăm sóc tốt cho các muội muội, không để lạc mất các muội ấy đâu.”



Tưởng Thần cũng phụ họa theo.



“Vậy được, làm phiền nhị vị biểu đệ rồi.”



Ôn Mặc Ngôn là người thích náo nhiệt, không có Chân Hoán bên cạnh, cả người bắt đầu vui thích, khuyến khích nói: “Mọi người xem bên kia rất đông người, chúng ta đi xem một chút đi, nhất định là có chuyện hay.”



Ôn Nhã Hàm nhíu mày: “Nơi đó quá chật chội.”
Chân Diệu ngăn Hàm ca nhi ở phía sau, nhìn về phía nam tử mặc trang phục thị vệ cười ngọt ngào: “Yên tâm, ta nào dám làm loạn chứ?”



Nam tử kia không nói một lời thu tay lại.



Hắn là thị vệ, không phải chân chó, chỉ cần tiểu chủ tử an toàn là được. Còn chuyện cướp hoa đăng với đứa trẻ khác gì đó, không phải là chuyện hắn cần làm.



Chân Diệu khẽ thở phào.



Không phải hung nô ác bá là tốt rồi.



Ngồi xổm người xuống nhìn cô bé: “Tiểu muội muội, muội rất muốn đèn con thỏ này sao?”



“Hừ.” Cô bé lạnh lùng nhìn Chân Diệu, bỗng nhiên đưa tay níu chặt tóc nàng.



Chân Diệu đau đến mức thiếu chút nữa khóc lên.



Đây đúng là một đứa nhỏ đầu gấu a!



Nhìn tóc Chân Diệu cứ thế mà bù xù, cô bé cười khanh khách.



Chân Diệu nhịn cơn tức xuống, trong lòng thầm rơi lệ.



Người gặp người thích hoa thấy hoa nở, quả nhiên không có chút quan hệ gì với mình!



“Tiểu muội muội, nếu muội buông tay, ngày mai ta tặng muội một cái đèn con thỏ, hơn nữa còn là đèn thỏ ăn được.”



“Ăn được?” Cô bé nghiêng nghiêng đầu, trên tay càng dùng sức kéo thêm một cái, “Gạt người, đâu có đèn con thỏ nào ăn được!”



Lần này Chân Diệu thực sự nhịn không được mà kêu thảm thiết rồi.



Tiếng cười nhẹ truyền đến: “Nhụy nhi, còn không mau tới đây.”



Cô bé quay đầu, mừng rỡ gọi: “Cha ——”



Vui sướng chạy về phía nam tử, lại quên buông tóc Chân Diệu ra.



Chân Diệu đau đến mức lệ rơi đầy mặt, vội nắm chặt lọn tóc của mình kéo về.



Sức của cô bé đâu có lớn bằng người lớn, tóc bỗng chốc tuột khỏi tay, dưới xung lực, ngã nhào về phía trước, cứ như vậy thẳng tắp ngã trước mặt nam tử.



Oa một tiếng, tiếng khóc vang vọng tận mây xanh vang lên.



Chân Diệu nhìn sắc mặt năm màu của Lục hoàng tử thì tuyệt vọng bưng kín mặt.



Nàng thật sự không phải cố ý xấu mặt như vậy được không?



Đứa nhỏ đầu gấu này hoàn toàn không đi theo kịch bản gì cả nha!