Trời Sinh Một Đôi

Chương 146 : Dưới cây ngọc lan

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Tiếng thét chói tai như tiếng giết heo của cô gái vang lên.



Chân Tu Văn cảm thấy đầu đau hơn, giơ tay lên dụi mắt.



Nha hoàn bà tử nghe tiếng vọt tới.



Thấy một cô gái quần áo xốc xếch ngã ra mặt đất, một nha hoàn xông tới hoảng sợ hô: “Ngưng Lộ, sao lại là ngươi!”



Lại trông thấy áo Chân Tu Văn cởi dở, lộ ra lồng ngực trơn bóng như ngọc thạch, thì không khỏi đỏ mặt lên, cuống quýt rời mắt.



Chân Tu Văn đứng lên, bởi vì hơi say, ngón tay cũng không linh hoạt, lại vẫn thong dong buộc lại vạt áo, sau đó lạnh lùng liếc nha hoàn trên mặt đất: “Dẫn đi giao cho phu nhân xử lý.”



“Lão gia ——” Ngưng Lộ giật mình, tỏ vẻ không thể tin được, gần như là lăn một vòng về phía Chân Tu Văn.



Chân Tu Văn nhấc chân đi qua.



Ngưng Lộ sững sờ nhìn nắm tay trống rỗng, rất lâu không phản ứng lại.



Đám nha hoàn bà tử cùng nhau kéo người ra ngoài.



Đúng lúc đụng phải tỷ muội Chân Băng đến tìm Lý thị.



Nhìn cảnh này, Chân Ngọc hếch cằm, bất mãn hỏi: “Chuyện gì mà khóc sướt mướt thế?”



“Việc này……” Nha hoàn bà tử nhìn nhau.



Chuyện như vậy, sao tiện nói với hai vị cô nương.



Thấy không ai đáp lời, Chân Ngọc lại muốn phát cáu, Chân Băng lặng lẽ lôi kéo nàng, thấp giọng nói: “Lục muội, chúng ta đi tìm nương đi đã.”



Hai người từ trước đến giờ luôn có thần giao cách cảm, Chân Băng nói như vậy, Chân Ngọc không hề nói nữa, cùng nhau đi qua.



Vào phòng thì thấy Lý thị đã xé một chiếc khăn thành sợi.



Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau.



Xem ra mẫu thân đang phiền lòng.



Đây là tật xấu Lý thị có từ khi còn là thiếu nữ, khi quá phiền muộn thì sẽ xé khăn, nhìn chiếc khăn mới tinh biến thành một sợi vải, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.



Bà cũng biết đây không phải là thói quen tốt gì, sau nhớ lại thì lại đau lòng, chiếc khăn chất vải không tốt này để phòng sẵn rồi, xé ra cũng không đau lòng nữa.



Hai tỷ muội vừa hỏi thăm xong thì một nha hoàn bước vào. Thấy hai người Chân Băng đứng cạnh thì chậm chạp không mở miệng.



Lý thị trừng mắt: “Có lời gì cứ nói, học đâu ra cái tật đấy!”



Nha hoàn không dám do dự nữa, cắn răng nói: “Phu nhân. Ngưng Lộ phạm lỗi, lão gia bảo đưa đến chỗ ngài xử lý.”




“Cháu tới hái hoa ngọc lan, định ngày mai chiên lên ăn.”



Nghe câu trước, Chân Tu Văn còn thầm nghĩ cô bé nhã nhặn thật đấy, nghe xong câu sau thì dấy lên hứng thú: “hoa ngọc lan còn có thể chiên lên ăn sao?”



“Hoa rau hẹ còn có thể xào ăn, sao hoa ngọc lan lại không chiên được chứ?”



Chân Tu Văn ngẩn ra.



“Nhị bá, cháu hái đủ rồi, cháu về trước đây ạ, chờ ngày mai dùng hoa ngọc lan làm cái ăn rồi sẽ mang cho ngài.” Chân Diệu cười làm lễ với Chân Tu Văn.



Sau đó mím môi: “Cẩm Ngôn, tới đây!”



Cẩm Ngôn bấu vào Chân Tu Văn không động đậy.



“Cẩm Ngôn!”



Thấy Cẩm Ngôn vẫn giả vờ không nghe thấy, Chân Diệu đen mặt đi tới, kéo cổ nó ra ngoài.



Xoạt một tiếng.



Vạt áo trước của Chân Tu Văn bị xé rách.



Chân Diệu xấu hổ trước mắt biến thành màu đen, túm Cẩm Ngôn vội vã đi khỏi.



Chân Tu Văn lại càng u mê thật lâu, mới cười khẽ một tiếng.



Không nghĩ tới cô cháu gái này của hắn, còn có một con sáo thú vị như vậy.



Nhặt lên chiếc áo choàng màu xanh rơi xuống mặt đất, nhấc chân trở về Phương Phỉ Uyển.



Là ông nghĩ sai rồi.



Lý thị làm vợ ông là chuyện không thể sửa đổi, nếu như không yêu được thì ít nhất phải cố gắng tôn trọng.



Hoa rau hẹ và hoa ngọc lan đều có ưu điểm.



Có lẽ là ông vẫn chưa phát hiện.



Nghĩ đến Lý thị, Chân Tu Văn lại hơi nhức đầu.



Ách, thật sự không phát hiện được, sau này trao đổi nhiều hơn đi.



Ôm lòng dạ này, buồn bực vốn có đã tan đi nhiều, đi về phía phòng chính.



Lý thị vốn đang trưng vẻ vui mừng ra nghênh đón, vừa nhìn thấy vạt áo bị xé rách của Chân Tu Văn, còn có áo choàng cầm trong tay thì thoáng cái sa sầm mặt.