Trời Sinh Một Đôi
Chương 147 : Dọa ngất
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Edit: Vivi
Beta: Sakura
“Sao lão gia tới rồi?” Thân thể Lý thị căng cứng.
Bà biết, sớm muộn gì có một ngày, lão gia sẽ động lòng với một nữ nhân, dù hắn từ chối bao nhiêu nha hoàn leo giường, bà vẫn biết đến!
Thậm chí khi nhìn thấy Chân Tu Văn như vậy, đau nhói ban đầu biến thành thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt biến đổi của Lý thị, Chân Tu Văn âm thầm thở dài, cũng không khiến bà nghĩ lung tung lâu, giải thích: “Không cẩn thận ngủ thiếp đi trong vườn, vừa lúc khiến Diệu Nhi bắt gặp, áo choàng này là của nó. Con sáo Diệu Nhi nuôi rất nghịch ngợm, cào rách áo ta.”
“À, vừa vặn thật đấy, lão gia, ngoài trời còn lạnh, mau vào nghỉ ngơi đi.” Lý thị tươi cười đón Chân Tu Văn đi vào, tay lặng lẽ xé khăn.
Chân Tu Văn bất đắc dĩ cười cười.
Lý thị không tin ông.
Phải nói, bao nhiêu năm nay, dù ông có làm gì, bà đều không tin.
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, thản nhiên nói: “Phu nhân, sớm nghỉ ngơi đi.”
Ngày hôm sau, quả nhiên Chân Diệu đưa một đĩa hoa ngọc lan chiên tới.
Sau khi tan làm về nhà, Chân Tu Văn ăn một miêng, bất ngờ phát giác rằng ăn ngon phết, nên lấy một bộ cờ từ đáy hòm để chuẩn bị làm quà cập kê cho Chân Diệu.
Bộ cờ này này là Vân Tử thượng thừa, giá trị không rẻ.
Bá phủ cô nương, được dạy cầm kỳ thư họa từ nhỏ, nghĩ tới cháu gái giống mình mấy phần, Chân Tu Văn cười cười.
Bộ cờ này, cháu gái nhất định rất thích.
Lễ cập kê của Chân Diệu, cuối cùng đã tới.
Ngày này, trước cửa phủ Kiến An Bá đông nghịt xẹ ngựa, từng chiếc xe ngựa dừng lại, gã sai vặt mặc quần áo mới tinh dắt đi, những phu nhân kiều nữ chuyển sang nhuyễn kiệu đi thẳng vào cổng trong.
Một chiếc xe ngựa có đỉnh đánh sơn dầu chậm rãi dừng lại, một vị phu nhân dịu dàng, lộng lẫy xuống xe, ngước mắt nhìn biển hiệu phủ Kiến An Bá rồi lên kiệu.
Mấy phu nhân đi cùng tụ lại nghị luận.
“Đây không phải là phu nhân của Quốc Tử Giám tế tửu sao?”
“Là vị Lạc phu nhân kia sao?” Có phu nhân chưa gặp mặt kinh ngạc nói.
“Chính là vị phu nhân đó. Phủ Kiến An Bá này giấu tài thật đấy, có thể mời được Lạc phu nhân, thật đúng là khiến người ta bất ngờ.”
Mấy người các nàng đều có quan hệ thông gia loằn ngoằn với phủ Kiến An Bá.
Chân Diệu trở về phòng thay quần áo.
Chờ đi ra ngoài, lão phu nhân cười nói: “Tứ nha đầu, cháu tới đưa tiễn hai vị phu nhân đi.”
Chân Diệu nhìn một chút, hướng về phía gương mặt duy nhất không nhận ra được mà nói: “Điền phu nhân, Tống phu nhân. Mời.”
“Thật ngoan ngoãn.” Điền thị cười lôi kéo tay Chân Diệu.
Vừa đi vừa tán gẫu với Chân Diệu, âm thầm để ý vẻ mặt của nàng.
Chân Diệu không phải tiểu thư khuê các thực sự, cảm thấy đây là người nhà chồng mà xấu hổ nói không ra lời.
Điền thị hỏi cái gì thì thản nhiên đáp rồi, khiến cho Điền thị càng suy nghĩ bất định.
“Tứ nương ở sân nào thế, cách lão phu nhân xa không?”
Nghe hai chữ Tứ nương, Chân Diệu run rẩy khóe miệng.
May là nàng họ Chân, nếu là Trương tứ nương, Vương tứ nương, vậy thì thật sự thành rau cải trắng rồi.
“Bá phủ chiếm diện tích nhỏ, muốn nói xa, cũng chẳng xa tới đâu.”
“Chúng ta tới lần đầu, cảm thấy cảnh trong Bá phủ được đấy, Tứ nương dẫn chúng ta đi dạo một lát được không?”
Bà không định đi nhanh như thế, không biết Chân Tứ này thế nào, một năm nay khắp nơi khiến mọi người bất ngờ, đến giờ, đã như con ngựa hoang thoát cương, không thể nắm trong tay rồi.
Người bọn họ muốn cưới vào cửa là Chân Tứ không có chỗ dựa, chứ không phải Chân Tứ có quan hệ thân thiết với tôn thất nữ, khiến Lạc phu nhân đối xử đặc biệt!
Bà muốn xem xem, sao Chân Tứ lại khác với những gì thăm dò được trong dĩ vãng.
“Trong vườn có vài cành ngọc lan mới nở, để cháu đưa hai vị phu nhân đi ngắm xem sao.”
Chân Diệu dẫn hai người về vườn hoa phía sau.
Điền thị để ý mọi nơi, mọi lúc, nhưng trên mặt không để lộ cái gì.
Chẳng qua là chợt nghe phía sau có người hô lên tiếng: “Cứu mạng a ——”
Trong lòng trùng xuống không khỏi xoay người lại.
Thì thấy một cái gì đó đen đen nhào tới.
Điền thị tuy suy tính nhiều, nhưng can đảm chỉ như một phụ nhân tầm thường, lập tức trợn trắng mắt, dọa ngất rồi.