Trời Sinh Một Đôi

Chương 159 : Song hỷ lâm môn

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Hằng Nguyễn

Beta: Sakura



La Thiên Trình cười rộ lên: “Chân Tứ, sao nàng lại có thể sợ ngỗng?”



Chân Diệu thẹn quá hoá giận, dừng lại một hồi hỏi: “La thế tử, chàng muốn ta thét lên sao?”



Nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của Chân Diệu, La Thiên Trình vuốt vuốt lông mày.



Coi như nàng lợi hại!



Nếu nàng ở chỗ này thét lên thì tên tuổi anh hùng cả đời của hắn, e rằng có làm thế nào cũng không thể lấy lại rồi.



Hậm hực mà mang cái lồng sắt ra ngoài.



Tâm trạng Chân Diệu không tốt rồi.



Thậm chí nàng có thể thấy được ánh mắt khiêu khích của con ngỗng trắng kia.



Đây chính phần thưởng của tổ phụ, ném lại không thể ném, làm thịt lại không thể làm thịt, giữ lại để sau này dọa nàng sao?



“Làm sao vậy?” La Thiên Trình tiến đến, thấy ánh mắt Chân Diệu có chút kỳ lạ, không nhịn được hỏi.



Chân Diệu cắn răng, cười nói: “Thế tử, ta phát hiện đồ chàng toàn có thể mang đến cho ta có lực sát thương không hề nhẹ.”



La Thiên Trình nhíu lông mày: “Nói lung tung, ta cho nàng chiêu gì?”



Chân Diệu giơ cái cằm lên: “Ví dụ như con ngỗng trắng này, ví dụ như… công chúa Phương Nhu?”



La Thiên Trình ngẩn người, không nói lời nào.



Hắn làm quan trong cung, đúng là trước khi thành thân, công chúa Phương Nhu có chạy đến tìm hắn, tính trẻ con muốn hắn không được thành thân.



Tuy nói là lời nói của con nít nhưng vị công chúa kia tính khí nổi giận lớn, thật sự là họa bắt đầu từ đó mà ra…, lực sát thương đúng là không nhỏ.



Chân Tứ còn rất nhạy cảm àh.



La Thiên Trình bất động thanh sắc không nói lời nào, liếc nhìn Chân Diệu một cái, thấy nàng tức giận đến mức hai má ửng hồng, giống như quả đào chín, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vui thích lạ thường.



Thời gian này, hình như thú vị hơn trước kia nhiều.



Thành hôn qua ngày thứ ba, La Thiên Trình lại bắt đầu tiến cung làm việc rồi.


Chân Diệu phân tích một chút, Điền thị sinh ra ba con trai, Nhị đệ và Tam đệ là anh em sinh đôi, nhỏ hơn La Thiên Trình ba tuổi. Bởi vì thuở nhỏ hắn đã cảm thấy mẫu thân rất thiên vị La Thiên Trình, còn đối với hắn thì lãnh đạm, thờ ơ.



Ngũ lang chịu sự ảnh hưởng của các huynh của hắn, lại còn nhỏ tuổi cho nên tâm sự không giấu được.



“Ngũ lang, bộ dạng của con là sao hả, lại vô lễ như vậy, mẹ cần phải phạt con rồi!” Điền thị lạnh mặt răn dạy.



Ngũ lang ấm ức bĩu môi, lại nhìn La Thiên Trình bằng ánh mắt càng không mấy thiện cảm.



La Thiên Trình cảm thấy phiền chán,thản nhiên nói: “Nhị thẩm, Ngũ lang còn nhỏ, không cần trách móc quá nặng nề.”



Điền thị lúc này mới dừng tay.



Nhưng chỉ là sự việc vừa xảy ra, sắc mặt của Nhị lang và Tam lang hơi lúng túng, rõ ràng là họ nghĩ tới trước kia mỗi lần có chuyện như vậy, Điền thị đều che chở cho La Thiên Trình.



La Thiên Trình mượn cớ mệt mỏi,xin Lão phu nhân thứ lỗi, tiệc rượu liền tan rồi.



Trở về Thanh Phong đường, hắn liền gom hết tất cả các đồ vật kia ném hết vào trong một cái hòm, sau đó không hề liếc mắt nhìn.



Hai người rửa mặt xong liền nằm xuống.



La Thiên Trình bỗng nhiên trở mình, giống như lơ đãng hỏi: “Chân Tứ, món quà nàng chuẩn bị là cái gì?”



“Cái gì?” Chân Diệu buồn ngủ thoáng cái giật mình.



La Thiên Trình ho nhẹ một tiếng: “Nàng không phải muốn lén đưa cho ta sao?”



Thấy dáng vẻ của hắn rất nghiêm túc, câu cái gì của Chân Diệu  chưa chuẩn bị nhưng không dám nói ra khỏi miệng rồi, suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng vội vàng đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm  cầm hộp trang sức, kéo ngăn kéo ở tầng thứ nhất, lấy một hầu bao xinh xắn ra.



La Thiên Trình nhận lấy, cầm hầu bao khẽ lắc nhẹ một cái, một con cáo nhỏ (tiểu hồ ly) lăn đến chính giữa lòng bàn tay.



Chằm chằm nhìn vào con cáo nhỏ đáng yêu, La Thiên Trình mặt dần dần biến thành màu đen, cắn răng nói: “Ta nhớ rõ ràng là lễ gặp mặt hôm ấy, nàng đưa cho bọn Ngũ lang chính là loại cáo nhỏ này, nàng cũng tặng ta loại này sao?”



Chân Diệu vội lắc đầu: “Không phải, không phải, chàng xem nó căn bản là không giống nhau mà.”



“Khác nhau chỗ nào?” La Thiên Trình càng xem càng tức giận.



Chân Diệu cười hì hì: “Những con…kia chỉ nhỏ như hạt lạc, con này to như ngón tay, đây là Hồ Ly Vương, không phải tiểu hồ ly…”



La Thiên Trình đã hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, trong đầu buồn bực xoay người ngủ rồi.



Ngày thứ hai hắn muốn dẫn Chân Diệu vào cung để tạ ơn, nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi Bảo Hoa lâu mua cho Chân Diệu một đôi trâm hoa đào.