Trời Sinh Một Đôi

Chương 158 : Lại mặt

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Mùi thơm nhẹ truyền đến, giống như mùi hương của hoa anh đào tươi ngon mọng nước quyện trong sắc trời tháng tư.



La Thiên Trình bất giác liền chun chun cái mũi, thầm nghĩ mùi hương quái gì đây, chẳng lẽ là do hai ngày nay hắn ăn đào nhiều quá hay sao?



Người trong lồng ngực một mực không nhúc nhích.



Trong lòng La Thiên Trình cảm thấy mềm nhũn một cái, thò tay dục vỗ vỗ cái thân thể mảnh khảnh kia, bên ngoài truyền đến một giọng nói hoảng hốt: “Thế tử, tiểu nhân đáng chết, khiến cho người và Đại nãi nãi hoảng sợ rồi.”



La Thiên Trình vội thu tay về, tỏ vẻ mặt nghiêm túc ra: “Chuyện gì xảy ra ?”



“Là có một đứa trẻ đột nhiên xông lại, cho nên xe ngừng gấp.”



“Không sao, tiếp tục đi thôi.”



Một tiếng thét to truyền đến, xe ngựa giật giật, tiếp tục đi về phía trước.



Trong xe im lặng, có thể nghe được rõ ràng tiếng âm thanh bánh xe lăn trên đường.



Chân Diệu vùi đầu trong ngực La Thiên Trình, một cử động nhỏ cũng không dám.



Đứa trẻ nào đột nhiên xuất hiện làm nàng bị đâm vào muốn chảy máu mũi àh !



Làm sao bây giờ, phu quân đại nhân của nàng không biết có thẹn quá hoá giận, ném nàng từ cửa sổ xe ra bên ngoài hay không nữa ?



Thấy Chân Diệu luôn vùi trong ngực mình bất động, trên đầu cài trâm Hồ Điệp, cánh hồ điệp bay về phía trước xe ngựa, cánh run lên một cái, khiến cho cảm xúc dâng trào lên.



La Thiên Trình lợi dụng sơ hở mà ho nhẹ một tiếng, nói: “Chân Tứ, nàng định ôm tới khi nào?”



Hắn cảm thấy vạt áo trước ướt sũng, nhíu mày, buồn cười mà hỏi thăm: “Nàng khóc cái gì?” Thanh âm trầm truyền tới Chân Diệu.



” Ta không khóc”



“Vậy nàng vẫn chưa chịu dậy?” La Thiên Trình càng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ nữ tử và nam tử thường không giống nhau, yếu ớt không nói, da mặt còn mỏng.



Nhưng bộ dạng sống chết của nàng ấy thế này mà còn không thừa nhận, không ngờ nàng lại thú vị như vậy.



“Ta cảm thấy được, ta dậy rồi, chàng có thể sẽ tức giận.”



“Chân Tứ, ta chưa bao giờ là người hay tức giận.” La Thiên Trình bất đắc dĩ mà nhìn xem người trong ngực mình.



Chân Diệu khẽ nhếch miệng.



Đừng nói giỡn nữa! Nếu chàng không hay tức giận thì ta không thích ăn đây này!




“Không đồng ý cũng không còn cách nào. Ngoài quan viên ngũ phẩm, con gái chưa lập gia đình thì ít nhất phải có một người tham tuyển.”



Chân Diệu nghe xong thở dài.



Chiêu Phong đế đã lớn tuổi rồi, cho dù được phong phi, còn phải có tiểu hoàng tử. Thời gian đã đủ gian nan rồi, huống chi những chuyện này còn rất mờ nhạt.



“Mẹ, con lại nghe nói, lần tuyển chọn này, có thể là vì mấy vị hoàng tử trưởng thành.” Chân Nghiên mở miệng nói.



“Nếu là như thế, thì phải cám ơn trời đất rồi.” Ôn thị vỗ ngực.



Bà cũng là người làm mẹ, nói một cách không bằng, làm nương nương tuy phú quý nhưng không bằng gả cho một vị hôn phu tướng mạo tương xứng còn tốt hơn.



Nhưng nghĩ tới dáng vẻ gần đây của Lý thị, mặt mày hớn hở, thầm lắc đầu.



Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, ba mẹ con trò chuyện hơn phân nửa buổi, Chân Diệu đã phải trở về rồi.



Lão phu nhân bị Chân Diệu ngăn lại, Ôn thị lại đưa nàng đến cổng thứ hai, Chân Diệu vén màn kiệu liên tiếp vẫy tay, Ôn thị đứng ở bên trong kia vẫn không nhúc nhích.



Chân Diệu quay đầu lại, nhưng lại không nhịn được lặng lẽ vén rèm lên, chỉ thấy Ôn thị lau nước mắt.



Phủ Kiến An Bá trong tầm mắt càng ngày càng xa rồi.



Một năm ở  chỗ kia , sau này nếu không  phải là ngày lễ ngày tết, hoặc là có việc, bình thường thì khó được trở về đây.



Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của Chân Diệu có chút sa sút.



La Thiên Trình nhìn ra, liền hắng giọng một cái nói: “Chân Tứ, hôm nay tổ phụ đưa cho ta một món quà, nàng có muốn nhìn xem không?”



Mặc dù hắn cảm thấy món quà kia không đáng tin cậy, nhưng lão bá gia lại tin rằng Chân Tứ cũng sẽ thích, lúc này lấy ra dỗ dành cho nàng vui vẻ cũng tốt, miễn là đừng mang cái bộ dạng này trở về, người khác còn tưởng rằng nàng bị ủy khuất cái gì.



“Hay, hay là thôi đi, phiền toái đấy.” trong lòng Chân Diệu không ổn dự cảm càng lớn.



“Không phiền toái, ta sẽ nói sau .” La Thiên Trình đứng dậy đi ra ngoài, chốc lát cầm một cái lồng sắt phủ vải quay lại.



“Đây là cái gì?” Chân Diệu nhìn chằm chằm vào cái lồng sắt kia, có một chút tò mò.



La Thiên Trình cầm lồng sắt giơ lên, chỉ thấy bên trong có một con ngỗng trắng béo tốt nằm vùi đầu vào cánh đang ngủ say.



Hình như là bị làm phiền, con ngỗng trắng ngẩng đầu lên, mờ mịt quơ quơ cổ, sau đó nhìn thấy Chân Diệu, vỗ cánh phành phạch đứng lên.



Chân Diệu bị dọa thiếu chút nữa là ngã, liền cầm lấy tay áo La Thiên Trình, mặt tối sầm lại nói: “La thế tử, nếu nó không đi thì ta sẽ đi, chàng chọn một trong hai!”