Trời Sinh Một Đôi

Chương 161 : Làm bằng hữu

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Trần Phương

Beta: Sakura



Tưởng thị ở phòng bên mật đàm với Chân Diệu một hồi, liền quay về sảnh trước của Bảo Hoa lâu, sau đó chọn hai món trang sức rồi vội vã rời đi.



Thẳng đến khi tiến vào đại môn phủ Kiến An bá trong lòng vẫn tức giận, trực tiếp mời Thế tử Kiến An bá đến.



“Phu nhân, có việc gì vậy?” Thế tử Kiến An Bá Chân Kiến Văn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tưởng thị trong tay cầm một tách trà bằng sứ họa tiết hoa điểu (tranh vẽ hoa và chim) màu đỏ, vì quá dùng sức mà trên mu bàn tay nổi rất nhiều gân xanh, chỉ biết nhất định đã có đại sự gì rồi.



Tưởng thị nặng nề đặt tách trà xuống, cười lạnh nói: “Thế tử, cô nương trong phủ chúng ta một so với một càng có lá gan lớn hơn!”



“Lời này là sao?”



“Hôm qua sơ tuyển, là Lục nha đầu thay Ngũ nha đầu đi!”



Chân Kiến Văn biến sắc: “Có thật không?”



Tưởng thị tức giận không chịu nổi: “Đúng vậy, hôm qua Tứ nha đầu tiến cung tạ ân đã nhìn thấy còn có thể giả bộ được sao!”



“Thực là hồ đồ!” Chân Kiến Văn vỗ mạnh xuống bàn một cái, tách trà mà Tưởng thị vừa buông xuống nảy lên rơi xuống đất vỡ tan.



Lúc này cũng chẳng thấy tiếc bộ tách trà cổ đã thiếu một cái, Chân Kiến Văn đứng lên đi tới đi lui.



Hồi lâu sau, đứng lại, nói: “Hôm qua nếu đã thông qua sơ tuyển, chờ phục tuyển lại cho Ngũ nha đầu đi là được.”



Tưởng thị kiên quyết phủ quyết: “Thế tử, vậy không được, Ngũ nha đầu và Lục nha đầu tuy là sinh đôi, tướng mạo giống nhau nhưng trên người Lục nha đầu lại có một vết bớt, hôm qua sơ tuyển đã nghiệm thân thể, nếu thay bằng Ngũ nha đầu khó đảm bảo sẽ không bị lộ.”



Chân Kiến Văn ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, chần chờ nói: “Không thì cứ đâm lao theo lao?”



Sắc mặt Tưởng thị đại biến: “Thế tử, đây chính là tội khi quân đó!”



“Vậy bà nói phải làm sao bây giờ? Tưởng thị, bà rốt cuộc quản gia thế naò mà lại xảy ra loại sai lầm này?”



Tưởng thị âm thầm hít vào một hơi, nhìn Chân Kiến Văn đang giận dữ, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán.



“Theo ta thấy đến lúc phục tuyển nghĩ biện pháp loại ra.”



Chân Băng xuất thân từ nhà huân quý, hôm nay phụ thân giữ chức vụ quan trọng, thông qua phục tuyển là chuyện đã định.



Chân Kiến Văn nghe xong phát bực, cả giận nói: “Tưởng thị, bà có biết lần này là đặc biệt chọn cho mấy vị hoàng tử chọn phi không.”



Tưởng thị hạ mắt, không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ biết việc mạo danh thế thân một khi bị lộ ra Bá phủ chúng ta bị đan thư thiết khoán (viết tên vào danh sách những người bị phạt) còn nhẹ đấy. Lần này đi gặp Tứ nha đầu là có Thế tử Trấn Quốc công đi cùng đấy.”




Bánh bao này hắn có thể ăn hết.



Sớm biết vậy tựa như mọi hôm tùy tiện đưa trà bánh cho họn họ ăn là tốt rồi.



Hai văn sĩ ăn hai cái bánh bao lớn, ợ một cái nói: “Thế tử, không ngờ trong phủ còn có đầu bếp tay nghề cao siêu như vậy.”



Hai văn sĩ này là sau khi La Thiên Trình làm chỉ huy liền chiêu lãm (mời chào), thường ngày cũng không ở trong phủ.



Hai người này đừng nhìn hiện tại nghèo túng tầm thường, kiếp trước, mấy năm sau một thành phụ tá của Lệ vương, một là người đắc lực của Lục hoàng tử, đều là nhân vật không thể coi thường.



La Thiên Trình sớm âm thầm lưu ý động tĩnh của hai người, sau khi thăng làm chỉ huy liền chiêu lãm, chính là thời cơ tốt nhất.



“Là nội tử tự mình xuống bếp.”



Hai văn sĩ đều là nhân vật tâm tư trong sáng, nghe vậy đều âm thầm giật giật khóe miệng.



Thế tử, ngài không che giấu biểu tình đắc ý là có chuyện gì?



Ba người ăn bánh bao và dưa góp xong lại bắt đầu bàn chuyện, tận đến giờ thân mới giải tán.



La Thiên Trình cưỡi ngựa đến quán cơm Trương thị mua một gói cổ vịt về.



Bánh bao đổi lấy cổ vịt Chân Diệu nhanh chóng quyết định sau này phải làm bằng hữu với La Thiên Trình.



Vì vậy mỗi trưa đều phái Thanh Cáp đưa thức ăn qua, không đến nửa tháng, La Thiên Trình còn chưa thấy gì, hai văn sĩ đã mập thêm một vòng.



Bên kia Điền thị đối chiếu sổ sách tháng này, cố ý nhìn bên Thanh Phong đường, sau đó nở nụ cười.



Chân thị này hoàn toàn là một kẻ ăn hàng, cứ vậy mà muốn quản gia?



Trong lòng có vài phần khinh thị, hôm sau liền đề xuất với lão phu nhân, muốn giao một phần việc cho Chân Diệu quản.



“Vợ đại lang, Nhị thẩm cháu nói cũng có đạo lý, trong phủ sớm muộn cũng giao cho cháu quản.”



Chân Diệu đùn đẩy, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tổ mẫu, cháu dâu ngu dốt, hiện tại sao có thể quản gia. Bà xem hay là như vậy, sau này lúc Nhị thẩm xử lý công việc, cháu dâu sẽ ở một bên học hỏi, học một năm, nửa năm rồi lại nói, bà thấy được không?”



Điền thị không ngờ đối phương vậy mà lại không mắc câu, nghĩ lại, xem ra là một kẻ không ôm chí lớn, ngược lại lại là chuyện tốt.



Lão phu nhân nghĩ đề nghị của Chân Diệu không sai liền đồng ý.



Từ nay về sau mỗi sáng Chân Diệu đều tốn một canh giờ theo bên người Điền thị, thản nhiên ăn vặt, uống trà nhìn bà ta xử lý công việc, khiến Điền thị buồn bực không chịu nổi.