Trời Sinh Một Đôi
Chương 162 : Để ta tới
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Kỹ năng trạch đấu của Chân Diệu là đội sổ, nhưng kiếp trước nàng học số học rất tốt, không biện pháp, kỳ thực nàng rất thông minh.
Mỗi ngày thờ ơ lạnh nhạt nhìn Điền thị xử lý công việc, lặng lẽ ghi lại giá cả của các mặt hàng mà quản sự bẩm báo, sinh ý cửa hàng như thế nào, sau đó trở về quy quy củ củ ghi thành một tập.
Quyển sách này còn là nhật ký, thậm chí cả chuyện ngày hôm đó nắng hay mưa Chân Diệu cũng ghi lại, trừ những thứ đó ra nàng còn ghi lại rõ ràng những chuyện một ngày gặp phải, Điền thị xử lý công việc như thế nào.
Thấy quyển sổ của mình càng ngày càng dầy, Chân Diệu hài lòng nở nụ cười.
Nàng thật là chăm chỉ.
Hay đi cùng với Điền thị nên Ngũ lang và Chân Diệu đã bắt đầu quen thuộc.
Ngày hôm đó Điền thị vừa xử lý công việc xong, Ngũ lang liền vọt vào, vội vội vàng vàng chào Điền thị rồi chạy tới chỗ Chân Diệu: “Đại tẩu, phỉ thúy lương quả lần trước tẩu làm có còn không?”
“Còn.” Chân Diệu cười híp mắt gật đầu.
Trời nóng như vậy những món điểm tâm khai vị thanh lương như phỉ thúy lương quả, sơn tra cao nàng luôn có sẵn.
“Đệ còn muốn ăn, có được không?” Vẻ mặt Ngũ lang rất vui mừng, lắc lắc tay áo Chân Diệu.
Chân Diệu đứng lên: “Được, nhưng đệ phải gọi Tứ lang, Lục lang còn có Tam nương cùng đi.”
“Được ạ.” Ngũ lang không tình nguyện đáp ứng, kéo tay Chân Diệu: “Đại tẩu, mau đi thôi.”
Chân Diệu vội gật đầu với Điền thị, còn chưa kịp nói gì đã bị Ngũ lang lôi đi.
Điền thị tức giận vỗ bàn, uống một ngụm trà lạnh.
“Phu nhân, ngài đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể.” Một ma ma vỗ vỗ lưng Điền thị.
Ma ma này là vú nuôi của Điền thị, cũng họ Điền, là người Điền thị tín nhiệm nhất.
Điền thị bực mình hừ một tiếng: “Vú, bà xem mỗi ngày ta xử lý công việc đến khô cả họng nàng ta thì ngược lại có ăn có uống ở đó xem náo nhiệt, làm như ta đang hát khúc vậy! Chỉ vậy thì cũng thôi đi, không biết có năng lực gì đến Ngũ lang cũng bị lung lạc. Tiếp tục như vậy trong mắt Ngũ lang sẽ chỉ có Đại tẩu, không còn có người mẹ như ta đây.”
Ngũ lang còn nhỏ, bà và Nhị lão gia ai cũng không dám để lộ tâm tư nào khác ra, lại không dám ở trước mặt nó nói Chân Diệu không tốt, để tránh tiểu tử này trong lúc vô tình lỡ miệng nói ra.
Chỉ tiếc là không thể dùng biện pháp như đối phó Đại lang để ba huynh đệ Ngũ lang nảy sinh chán ghét.
Những lời này khiến Điền thị tức không nhịn được nhưng đối mặt với con trai mới 5 tuổi lại không cách nào phát hỏa được, lòng thầm mắng Chân Diệu một trận.
Hôm sau, thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân như thường lệ lưu mọi người nói chuyện một chút, sau đó bảo mọi người giải tán.
Điền thị tựa hồ đứng dậy quá gấp, thoáng lảo đảo.
Điền ma ma bên người nhanh tay đỡ được. Trong phòng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, còn có tiếng trẻ con khóc.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Ngũ lang nhào tới.
“Mau đỡ Nhị phu nhân nằm xuống, Hồng Phúc, nhanh mời đại phu!” Lão phu nhân cao giọng nói.
“Điền ma ma, Nhị phu nhân làm sao vậy, đang yên đang lành sao lại té xỉu?”
“Lão phu nhân, mấy ngày nay nóng quá, Nhị phu nhân hôm qua đã nói có chút váng đầu, cũng không để ý, chỉ sợ bị cảm nắng.” Điền ma ma vội nói.
Trong phòng đang loạn chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy: “Mau tránh ra, để ta tới!”
Chân Diệu đẩy Điền ma ma qua một bên, ấn nhân trung Điền thị một cái.
Điền thị vốn giả bộ bất tỉnh, nhân trung bị bấm mạnh một cái, đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu lên, vội cắn chặt răng đau khổ chịu đựng.
“Vợ đại lang, cháu đây là…….” Lão phu nhân không hiểu hỏi.
Chân Diệu không quay đầu, giải thích: “Tổ mẫu, bà đừng lo lắng, ấn huyệt nhân trung thế nào cháu dâu đã từng học. Ấn tầm 4, 10 lần là Nhị thẩm nhất định tỉnh lại.”
Chết tiệt!
Điền thị nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên như cá chép vượt long môn.
Rốt cuộc là đồ nô tài đáng chết ngàn lần nào không ngăn cản, để cái tai họa này xông ra!
Vì quá oán hận mà quên trợn mắt, trong nháy mắt nhân trung lại bị ấn mạnh vài cái.
Điền thị nghĩ bà thực muốn ngất rồi!