Trời Sinh Một Đôi

Chương 172 : Chu Nhan

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Thanh Cáp đi phòng châm tuyến.



Quản sự phòng châm tuyến biết nàng, cười nỏi: “Cô nương Thanh Cáp tới có chuyện gì?”



“Đại nãi nãi của chúng ta muốn gặp bà tử phối tuyến.”



“Ách, Xuân Tú, đi gọi Mã bà tử tới.”



Thanh Cáp là một người thành thực, Chân Diệu muốn nàng mang bà tử phối tuyến về liền toàn tâm toàn ý chờ bà tử đến cũng không như nhiều lần trước tới phòng châm tuyến thích hết nhìn đông lại nhìn tây.



Bà tử quản sự lặng lẽ gật đầu.



Rốt cuộc là nha hoàn bên cạnh Đại nãi nãi, một kẻ thoạt nhìn như đại tỷ mập mạp khờ khạo, ngu dại mà cũng rất hiểu quy củ.



Lúc này một nha đầu xinh đẹp mặc nhiều lớp sắc thu hương cầm một ngọn đèn lồng đi tới.



Bà tử quản sự nhanh chóng khom lưng: “Ôi chao, đây không phải cô nương Chu Nhan sao, ngọn gió nào thổi cô nương tới đây vậy, bà tử ta nói sáng sớm nay sao chim khách lại hót trên đỉnh đầu đây.”



Chu Nhan này là đại nha hoàn bên người Nhị phu nhân, tuy còn trẻ nhưng hành sự lại khiến người không dám coi thường, là đắc lực nhất bên cạnh Nhị phu nhân ngoài Điền ma ma.



“Kêu bà tử phối tuyến ra, nhị phu nhân gọi.” Trên mặt Chu Nhan là nụ cười thận trọng, sống lưng thẳng tắp.



“Được, được.” Bà tử quản sự khom người liên tục gật đầu, quay ra hô: “Xuân Tú, Mã bà tử muốn chết sao mà chậm như vậy.”



Một bà tử hoang mang rối loạn vội vọt ra, có thể là chạy quá nhanh, tóc có chút mất trật tự.



Bà tử quản sự có chút bất mãn: “Thật là một quỷ bệnh lao, còn không mau chỉnh lý đi, Nhị phu nhân muốn gặp bà đó.”



Chu Nhan nhìn Mã bà tử một cái, thản nhiên nói: “Không cần, đi thôi.”



Dứt lời quay người nhấc chân đi.



Trên mặt Mã bà tử khó nén kinh hoảng, vuốt tóc mai đuổi theo.



Thanh Cáp không vui, thoáng cái đã chặn trước mặt Mã bà tử: “Bà là bà tử phối tuyến sao, theo ta đi, Đại nãi nãi nhà chúng ta muốn gặp bà.”



Chu Nhan quay đầu, đập vào mắt là một nha hoàn mập, khóe môi nhếch lên châm biếm: “Là Thanh Cáp à, Nhị phu nhân nhà chúng ta có một số việc muốn hỏi Mã bà tử, phiền cô nương nói với Đại nãi nãi một tiếng. Chờ hỏi xong sẽ cho bà ấy qua.”



“Là ta tới trước.” Thanh Cáp lý trực khí tráng nói (có lý không sợ).



Đáy mắt Chu Nhan hiện lên ảo não.




Chỉ là tranh cãi giữa hạ nhân, không có gì.



Chân Diệu cúi thấp đầu: “Không có tranh chấp. Chỉ là nha hoàn của cháu có chút khờ, nhớ kỹ lời cháu phân phó liền trực tiếp đem Mã bà tử về. Nha hoàn bên Nhị thẩm đuổi theo không cẩn thận bị ngã, đèn lồng đốt mất tóc. Tuy người không sao nhưng là con gái tóc bị cháy rồi có chút quá khó coi, cháu sợ, sợ Nhị thẩm sẽ giận cháu…”



“Làm, làm sao có thể, Nhị thẩm cháu sẽ không vì một hạ nhân mà giận cháu.” Lão phu nhân cố nén xung động muốn co rút khóe miệng.



“Thực sự?” Vẻ mặt Chân Diệu mừng rỡ.



“Thực.” Lão phu nhân trịnh trọng gật đầu: “Lâu rồi cháu sẽ biết, Nhị thẩm cháu từ trước đến nay đều đối đãi với Đại Lang như con ruột. Năm Đại Lang mới sáu tuổi, Nhị thúc cháu liền mời Trương tiên sinh tới cho nó.”



“Nhị thúc, Nhị thẩm thật tốt, cháu an tâm rồi.” Chân Diệu cười ngọt ngào, sau đó ôm tay lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, ngày mai cháu sẽ làm hà diệp cao cho bà nhé.”



“Được.” Lão phu nhân cười gật đầu.



Làm người già, nguyện ý nhìn nhất là cảnh con cháu đầy sảnh, con cháu hòa thuận.



“Lão phu nhân, Nhị phu nhân tới.” Hồng Hỉ tiến vào bẩm báo.



“Cho nó vào đi.”



Chỉ lát sau Điền thị bước nhanh vào, trực tiếp quỳ xuống: “Lão phu nhân, muộn thế này rồi con dâu còn tới quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, thật có lỗi.”



Chân Diệu cuống quýt tránh ra: “Nhị thẩm, thẩm khiến cháu dâu tổn thọ rồi.”



Điền thị giờ mới phát hiện Chân Diệu đã ở đây, tròng mắt đều sắp trừng ra.



Tiểu chân (con đĩ) này là quỷ đòi mạng sao, làm sao ở đây nàng ta cũng có mặt!



Buồn nôn nhất là bà còn vừa thi lễ với nàng ta một cái!



Điền thị có chút chật vật đứng lên, không kịp nói lão phu nhân đã cười nói: “Điền thị, con đến đúng lúc, vợ Đại Lang còn đang lo con vì nha hoàn kia bị cháy tóc mà buồn con bé đây, con xem đứa bé này sợ rồi, vội chạy tới tìm ta, con mau nói với con bé một câu.”



Điền thị như bị người ta đánh một quyền vào tim.



Còn nói cái rắm gì, nói cũng phải để nàng ta nói!



Chỉ đành cười khan nói: “Ha ha, chỉ là một hạ nhân mà thôi, sao Nhị thẩm có thể buồn cháu được.”



Aaaa, tức chết bà rồi!