Trời Sinh Một Đôi

Chương 171 :

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Trần Phương

Beta: Sakura



Chân Diệu đang cầm chân giò ăn đến ngon lành.



Thanh Cáp nhà nàng nói rồi ăn gì bổ nấy, chân nàng đau nên ăn chân giò.



La Thiên Trình phá cửa vào thấy móng giò trong tay Chân Diệu thiếu chút nữa trượt ngã, nhìn người thở hổn hển kia ngơ ngác hỏi: “Thế tử, có chuyển gì sao?”



Thần sắc La Thiên Trình quái dị nhìn Chân Diệu, đồng dạng có chút sửng sốt: “Nàng không phải ngã từ xích đu xuống sao?”



“Đúng vậy.” Chân Diệu gật đầu.



“Vậy nàng……” La Thiên Trình quan sát Chân Diệu từ đầu đến chân, nhìn hai tay trắng như tuyết dính đầy mỡ đang cầm cái chân giò kia không biết phải nói gì cho đúng.



“Ta không sao.” Chân Diệu tươi cười, sau đó than thở: “Nhưng mà Điền ma ma bị gẫy xương sườn, ta ngã lên người bà ấy.”



La Thiên Trình cúi đầu, thật lâu không nói gì.



Chân Diệu nghi ngờ nhìn chằm chằm, sau đó phát hiện hai bờ vai hắn run run.



“Ngài đang cười?”



Bị phát hiện rồi.



La Thiên Trình ngẩng đầu, cười ít hơn đi đến trước mặt ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “Xác nhận một chút, là vị Điền ma ma ở Hinh Viên kia?”



“Ừ.” Chân Diệu nghĩ có chút ngượng ngùng.



“Ha ha ha.” Lúc này La Thiên Trình rốt cuộc không nhịn được cười ha hả, cười xong rồi nhìn Chân Diệu thật lâu không nói gì.



“Làm sao vậy?” Bị nhìn có chút thấp thỏm, Chân Diệu lặng lẽ bỏ móng heo xuống, cầm khăn đặt trên khay lau tay.



“Chân Tứ.”



“Vâng?”



“Nàng thật là một bảo vật.”



Mặt Chân Diệu thoáng đỏ, có chút luống cuống tay chân.



Lời này của hắn, rốt cuộc là nói thật hay nói mát hả?



“Cái đó….. có người động tay chân vào xích đu.” Không biết đáp lại thế nào, Chân Diệu dời trọng tâm câu chuyện.



Bầu không khí trong phòng thoáng cái lạnh xuống, La Thiên Trình ẩn nhẫn tức giận, băng hàn nói: “Điều tra ra cái gì?”


Vì cái gì mà lối suy nghĩ có vẻ không đúng.



Hóa ra là vì nàng không đành lòng đuổi hết đi, còn đặc biệt nghĩ ra biện pháp này, tự cho là quan tâm lưu lại những người này.



Nàng chẳng lẽ không biết trải qua việc này, trong mắt người khác những người mật báo trừ trung thành đến chết với Thanh Phong đường thì không còn con đường nào khác sao?



La Thiên Trình liếc mắt nhìn Chân Diệu đầy thâm ý.



Chân Diệu có chút thấp thỏm: “Thế tử, có phải ta làm gì sai không?”



“Không, nàng làm rất tốt.” La Thiên Trình mỉm cười.



Trước mắt người có thể lưu lại cũng không nhiều, tính thay toàn bộ, bên trong vẫn có thể lẫn một ít ngưu quỷ xà thần (người có lòng dạ khác), chẳng bằng như vậy, phát tác một nhóm, cô lập một nhóm.



“Thế tử, phu nhân thế tử.” Một nha hoàn tiến đến quỳ xuống.



Từng người một tiến vào lại lui ra, Bạch Thược tốc ký, Tử Tô thì lựa ra mấy người có giá trị. Bảo những người cung cấp manh mối điểm chỉ.



Đến cuối cùng, chuyện xích đu vậy mà thực sự có tiến triển.



Tối hôm qua, lúc một bà tử trong bếp đi tiểu đêm thì thấy nha hoàn Tiểu Hồng đầu tóc ngay ngắn lặng lẽ từ chuồng chó hậu viện chạy ra, hôm nay xảy ra việc này vì sợ liên lụy, bà tử trong bếp sợ mới không dám lên tiếng.



Sau đó còn có một nha hoàn nói trong phòng Tiểu Hồng lục thấy một cái kéo kiểu dáng hai năm trước mới có, khi đó Tiểu Hồng còn chưa vào phủ, có thể người đưa kéo không biết chừng lại liên quan đến chuyện này.



La Thiên Trình và Chân Diệu ban đầu chỉ cho rằng nha hoàn này là vì lưu lại mà tùy ý bịa ra mọt chuyện.



Không ngờ sau đó có một tiểu nha hoàn nói Tiểu Hồng có một mẹ nuôi, làm ở phòng châm tuyến.



Tiểu Hồng không phải con cái của tôi tớ trong nhà mà là một đứa trẻ mồ côi được mua vào phủ, sau khi nhảy giếng Điền thị nói là sẽ điều tra nhưng gần như không giải quyết được gì, hiện tại đột nhiên nhảy ra một bà mẹ nuôi, trong lòng La Thiên Trình vui vẻ.



Hắn biết việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với chi thứ hai, biết và có chứng cứ là hai việc khác nhau.



“Chuyện bà tử này là mẹ nuôi của Tiểu Hồng sao ngươi lại biết được?” La Thiên Trình hỏi tiểu nha hoàn vẫn đang quỳ trên mặt đất.



Tiểu nha đầu không dám ngẩng đầu, không chút chậm trễ nói: “Là một ngày hơn một năm trước, nô tỷ ham chơi trốn trong lều hoa ngủ, sau khi tỉnh lại bỗng nghe có người nói chuyện, là bà tử muốn nhận Tiểu Hồng làm con nuôi. Lúc đó nô tỳ rất hâm mộ. Bọn nô tỳ đều là nha hoàn mua từ bên ngoài, ở trong phủ không có chỗ nương tựa, nếu nhận một người mẹ nuôi sau này cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều rồi. Sau đó nô tỳ thầm chú ý, quả nhiên Tiểu Hồng bình thường sẽ có một vài thứ mà bọn nô tỳ không có, chỉ là hỏi nàng thì nàng ta không nói.”



La Thiên Trình phất tay một cái, cho tiểu nha hoàn lui ra ngoài, nói với Chân Diệu: “Chân Tứ, gọi bà tử phòng châm tuyến tới.”



Chân Diệu gật gật đầu, phân phó nói: “Thanh Cáp, đi đến phòng chân tuyến nói trước đây không lâu đồ châm tuyến đưa tới rất tốt, ta muốn gặp bà tử phối chỉ.”



“Vâng.”



Thanh Cáp đi tới cửa, Chân Diệu còn bổ sung một câu: “Cần phải mang bà ta tới.”