Trời Sinh Một Đôi

Chương 174 : Nổi giận

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Cuộc sống không có cách nào trôi qua, hôm sau Chân Diệu dậy thật sớm, cho Dạ Oanh và Tước Nhi hái lá sen tươi đến, sau đó chỉ huy Thanh Cáp làm hà liên cao mang đến Di An đường.



Trời càng ngày càng nóng, đi một đoạn như vậy, còn là nằm trên lưng Thanh Cáp mặt Chân Diệu đã lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn trời nắng chói chang thở dài.



Cuộn băng tiêu bích la còn ở dưới đáy hòm, đồ tốt không dùng thật lãng phí.



Vào Di An đường, không khí mát mẻ truyền đến, Chân Diệu thư thái hít một hơi, cười híp mắt đi tới: “Tổ mẫu, cháu dâu thỉnh an bà. Vẫn là ở chỗ bà thoải mái, lát nữa cháu cũng chẳng muốn về.”



“Không muốn về thì ở lại ăn đi.” Hình như tâm trạng Lão phu nhân khá tốt, buông thiệp mời trong tay cười nói.



Chân Diệu liếc nhìn thiệp mời.



Màu vàng nhạt có hoa văn hoa hải đường, thoạt nhìn tinh xảo, quý trọng.



Lão phu nhân mở miệng nói: “Là thiệp mời của một lão tỷ muội, muốn bà đi Cảnh Tuyền sơn trang tránh nóng.”



Nói xong không nhịn được cười.



Lão tỷ muội này của bà là lão thái quân phủ Tướng Quân, hai người là khăn tay chi giao, sau khi lấy chồng đều là quan võ, vẫn duy trì liên hệ mật thiết, đến tuổi này rồi thực khó có được.



Lão thái quân đưa thiệp mời, mời bà đi tránh nóng, thiệp mời còn oán trách một việc.



Năm ngoái cưới cháu dâu trẻ tuổi không hiểu chuyện, quản gia liền xảy ra rắc rối, trữ băng thiếu, kết quả hôm nay giá băng đắt như vàng, lại còn khó mua, tuổi bà đã cao trong phòng thiếu băng liền không chịu nóng được, chỉ đành để bọn nha hoàn cả đêm không ngủ quạt, kết quả nha hoàn có mấy người bị cảm nắng.



Lão phu nhân đắc ý.



Cháu dâu bà năm nay vừa mới gả vào, ngày đầu tiên quản gia liền mua hai trăm lượng bạc băng!



Tự nhiên sinh cảm giác ưu việt trước mặt lão tỷ muội khiến bà rất hài lòng là sao đây?



Lão phu nhân ngẫm lại nội dung bức thư, nhìn Chân Diệu tinh thần càng thêm sung sướng.



“Tổ mẫu, bà muốn đi Cảnh Tuyền sơn trang sao? Mang cháu dâu đi với.” Chân Diệu am hiểu nhất một là cười, hai là cầu xin, ba là làm nũng, hiện nghĩ lại kỹ năng này dùng thực tốt.



Lão phu nhân lắc đầu: “Năm nay tổ mẫu đại thọ sáu mươi, chạy đi đâu được, chờ năm sau sẽ dẫn cháu đi.”



“Vâng ạ.” Chân Diệu giòn giã đáp ứng.



Nha hoàn bẩm báo Tam phu nhân tới.



Tống thị mang theo La Tri Tuệ tới.



Tứ lang đã đến tuổi đi học, học xong mới tới thỉnh an.



Chân Diệu phát giác vị Tam thẩm này tâm tình hình như không được tốt.
Dương ma ma gật đầu đi ra ngoài.



Lão phu nhân ngồi trên tháp, dựa vào gối màu đỏ tía xuất thần, trà hoa lài cầm trên tay đã lạnh ngắt vẫn chưa uống một ngụm.



Qua hơn nửa canh giờ, Dương ma ma mới tiến đến: “Lão phu nhân, lão nô thẩm vấn qua, Mã bà tử nói chắc là thật. Về phần Phương ma ma… lão nô nghĩ có gì đó không đúng, nhưng lại có Mã bà tử đối chứng, thái độ kiên quyết, thực sự không hỏi được gì.”



“Như vậy việc này thôi đi.” Lão phu nhân thở dài, thản nhiên nói: “Đi nói với Điền thị một tiếng, dụng tâm dạy Tam Nương, thực sự không được thì đưa Tam Nương đến chỗ ta.”



“Vâng.”



La Thiên Trình nghe chuyện thỉnh an lúc sáng sớm, mạc danh kỳ diệu kéo Chân Diệu chơi cờ.



Chân Diệu cự tuyệt, ánh mắt người nọ ai oán rơi vào vùng đất bằng phẳng của nàng.



Tới địa ngục đi, bình nguyên!



Khóe miệng Chân Diệu giật giật, kiên trì đáp ứng.



Không tới một khắc đồng hồ, đã bị đối phương giết không còn manh giáp.



“Hiểu không?”



“Cái gì?”



“Không bắt giặc bắt vua trước được thì từng bước xâm nhập vào người của đối phương, cuối cùng chỉ còn một mình cô đơn cũng rất thú vị.”



Chân Diệu ngơ ngác ách một tiếng.



La Thiên Trình bất đắc dĩ.



Xem ra vẫn nghe không hiểu.



Phải giải thích: “Ta nói chuyện sáng này, nàng đừng để trong lòng, cũng đừng bị đè nén, có kẻ địch chậm rãi chơi cũng không sao, đùa chết mỗi người bên cạnh nàng ta sẽ càng thú vị.”



Chân Diệu đen mặt: “Ngài dùng cờ nói chuyện?”



“Ừ.” La Thiên Trình không hiểu Chân Diệu đen mặt vì gì nhưng cũng có chút vui vẻ, cũng may rốt cuộc nàng hiểu.



Chân Diệu đứng mạnh dậy, đen mặt vỗ bàn cờ, quân cờ bay lên, quát: “Có việc cứ nói, ngài chơi cờ làm gì!”



Đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?



Phải không, phải không!