Trời Sinh Một Đôi

Chương 175 : Ngọc Lang Hạ gia

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Trần Phương

Beta: Sakura



Chuyện xích đu cứ như vậy qua đi, Chân Diệu vì bị người nào đó buộc chơi cơi mà vô cùng kích động, chân lại bị trẹo lần nữa, sưng lớn hơn, lão phu nhân miễn nàng thỉnh an, cả ngày ở trong Thanh Phong đường dưỡng thương ở chân.



Cho nên khi người Hạ gia Yến Giang đến thì Chân Diệu cũng không xuất hiện.



Đại cô nương La Tri Nhã từ sau tấm bình phong lặng lẽ thấy vị công tử Hạ gia được đính hôn cùng phủ Quốc Công, Hạ Lãng.



Người nọ một thân áo xanh, thần thái thong dong, phảng phất như không có chuyện gì có thể làm hắn động dung, đúng là một nhân vật tuấn tú cực kỳ.



Tâm La Tri Nhã run lên, nhìn kỹ đôi mắt kia.



Một lớp màng che đi đôi mắt đen, đôi mắt phượng có hình dạng vô cùng ưu mĩ không thể xoi mói có vẻ dại ra vô thần, càng làm nổi bật lên phong tư sáng sủa, càng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.



La Tri Nhã sau khi dời tầm mắt, mím chặt môi.



Ngoại hình có đẹp thì thế nào?



Nàng mới không gả cho một người mù đâu!



Lão phu nhân kỳ thực rất hiền lành, kéo Hạ Lãng hỏi rất nhiều việc nhà.



Hạ Lãng bình tĩnh đáp, mặc dù mắt không thể nhìn thấy nhưng không chút nôn nóng, khí chất ôn nhuận của đại gia công tử thể hiện ra hết.



Lão phu nhân âm thầm gật đầu.



Không kiêu không nóng (nóng nảy), là một người tâm bình khí hòa, cũng không vì mắt có tật mà tính tình thô bạo, giao tôn nữ cho hắn ngược lại bà cũng yên tâm.



Huống hồ, đây là lão Quốc Công đáp ứng, vô luận thế nào bà cũng phải giúp lão Quốc Công hoàn thành tâm nguyện.



Dư quang khóe mắt lão phu nhân không dấu vết quét qua phiến bình phong bằng gỗ đen có khắc hoa hải đường.



Vốn bà nghĩ Nguyên Nương hào phóng, hiểu chuyện, mặc dù Nhị Nương thông tuệ, tính tình lại có chút ngốc, như cha nàng vậy, bình thường đều vẽ tranh đến chuyện lai vãng cơ bản của con người cũng quên lãng.



Nhưng bây giờ lại có cái nhìn bất đồng về hai tôn nữ.



Bà tin rằng hai con dâu đã nói rõ lý do tại sao người Hạ gia đến cho hai tôn nữ.



Cho hai con bé ở sau bình phong nhìn vị công tử Hạ gia, hình như Nguyên Nương do dự mà Nhị Nương một bên tinh tế miêu tả vũ đả ba tiêu đồ (mưa tạt lên lá chuối), một bên thản nhiên nói: “Là việc hôn nhân do tổ phụ quyết định, chung quy phải hoàn thành. Nếu chàng tốt, cháu và tỷ tỷ ai gả qua cũng là chuyện may mắn, nếu chàng không tốt, vậy phải có một người chịu vất vả, vô luận là tránh né hay chấp nhận cửa hôn sự này đều không có gì cao hứng. Đã như vậy nhìn hay không nhìn có gì khác nhau, tổ mẫu nghĩ ai hợp thì là người đó đi.”



Lão phu nhân tử chỗ nha hoàn truyền lời biết được hai người tuyệt nhiên phản ứng bất đồng, yên lặng hồi lâu.



Lúc trẻ bà xử lý hậu trạch qua loa, có lẽ nói cũng không giỏi tính toán những thứ đó.


Khóe miệng La Thiên Trình giật một cái.



Vì sao, vì sao hắn lại có cảm giác nhị muội như bị Chân Tứ nhập vào?



Ôi trời ơi! Tiểu nha hoàn che kín mặt, sau đó bổ cứu: “Thế tử gia, cô nương của nô tỳ sẽ đem tranh này tặng ngài.”



La Thiên Trình nhìn bức họa cuộn tròn.



Chỉ liếc mắt liền nhận ra hai người trong tranh là ai, không khỏi nở nụ cười: “Nhị muội vẽ rất đẹp, đa tạ Nhị muội.”



“Đại ca khách khí.” La Tri Tuệ lòng không ở đó nói, ánh mắt còn rơi trên bức tranh.



Đây là bức tranh mà nàng hài lòng nhất, phụ thân thấy nhất định phải tán thưởng, vậy mà, lại phải đưa cho người khác!



Nghĩ đến việc tranh vẽ ra phải tặng cho người ta, La Tri Tuệ rưng rưng nhẫn.



La Thiên Trình thấy buồn bực.



Nữ nhân này làm sao vậy hả, rõ ràng là chủ động tặng tranh cho hắn, ánh mắt này, thế nào lại giống như hắn đoạt phu quân của nàng?



Chỉ phút chốc cũng không nghĩ nhiều, ôm tranh muốn đi.



Bị một nữ nhân trong phòng dằn vặt là đủ rồi, không thể nhiều hơn, cho dù là muội muội cũng không được!



“Đại ca, đừng động!”



“Hử?”



La Tri Tuệ đi tới, đau lòng nhìn bức tranh một cái: “Tranh này mực còn chưa khô, huynh ôm như vậy không được. Còn nữa, huynh không phải còn cần uống rượu với vị công tử kia sao, mang tranh theo sẽ làm dơ, không tốt.”



“Nhị muội nói nên làm thế nào?” Miệng La Thiên Trình sắp rút gân rồi.



Hắn thật không chủ động muốn a!



“Muội trực tiếp đưa đến chỗ Đại tẩu đi.”



“Được.” La Thiên Trình như trút được gánh nặng, vội vàng đi.



Chân Diệu một mình nhìn bàn đầy thức ăn có chút ai oán.



Ăn uống phải nhiều người mới ngon, người mỗi ngày đều đúng giờ ăn là về hôm nay cư nhiên chưa bước chân vào cửa, liền trực tiếp tìm người uống rượu.



Nàng rõ ràng đã nói cho hắn đêm nay có gà bọc lá sen, cái này hoàn toàn không khoa học!