Trời Sinh Một Đôi

Chương 176 : Hoa quế ngẫu

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


“Đại nãi nãi, Nhị cô nương tới.” Bách Linh tiến vào xin chỉ thị.



Chân Diệu cho người tiến vào.



Chỉ thấy La Tri Tuệ mặc bộ váy màu trắng thuần khiết, cổ áo màu đỏ ôm một cuộn tranh vào.



Chân Diệu hỏi mục đích nàng tới đây, La Tri Tuệ liền đưa cuộn tranh qua: “Chị dâu, tranh cho Đại ca, trước đưa đến chỗ tẩu.”



Chân Diệu nhận lấy, mở ra nhìn, có chút kinh ngạc: “Đây là Nhị muội vẽ?”



“Đúng vậy.”



“Vẽ rất chân thật, vừa nhìn biết là Thế tử.” Chân Diệu khen.



Sau đó lặng lẽ ngắm nam tử áo xanh trong bức tranh, khụ khụ, khí chất này quá phù hợp với thẩm mĩ của nàng, quả thực xấu hổ nhìn nhiều thêm.



Vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua, nhìn chằm chằm vào mắt người kia có chút hoang mang: “Nhị muội, mắt người này, muội vẽ tựa hồ có chút … vô thần…”



“Hắn là người mù.” La Tri Tuệ nói rất bình thản, sau đó hưng phấn: “Chị dâu từ bức tranh có thể nhìn ra?”



Chân Diệu yên lặng thương tiếc cho nam tử áo xanh trong tranh.



Nhân vật như vậy, trong trong mắt tiểu cô nương mới lớn cư nhiên không bằng nổi một bức tranh?



Đình này rõ ràng là đình Linh Âm trong phủ, thì ra La Thiên Trình vì người này uống rượu nên mới về.



La Tri Tuệ lại càng hưng trí: “Xem ra chị dâu cũng có nghiên cứu về hội họa?”



Trái tim nhỏ của Chân Diệu run rẩy.



Vì sao biểu tình cố chấp như vậy lại khiến nàng nhớ tới Huyện chủ Trọng Hỉ kỳ si kia?



Rùng mình một cái, mãnh liệt lắc đầu nói: “Không có, không có, ở phương diện này tẩu không có năng khiếu.”



Tuy nói nhờ phúc của nguyên chủ nên cầm kỳ thư họa cũng biết một chút nhưng không dậy nổi hứng thú.



La Tri Tuệ có chút thất vọng, đứng lên: “Chị dâu, tranh này tẩu cất đi, muội về trước.”



“Lưu lại ăn cơm đi.” Chân Diệu vội nói.



“Không được.” La Tri Tuệ lắc đầu, lộ ra nụ cười ôn nhã: “Bức vũ đả ba tiêu đồ (mưa tạt lên lá chuối) mới vẽ được một nửa, hiện tại đang có linh cảm. Trở về vẽ nốt.”
“Thật chẳng lẽ là mĩ sắc trước mặt liền không thèm để ý đến phẩm tính sao?” Nhị lão gia lẩm bẩm nói.



Mắt Điền thị lóe lên hàn quang: “Lão gia, nha hoàn an bài ở Thanh Phong đường thăm dò, đến nay Chân thị còn chưa có quỳ thủy, nhưng nàng ta năm nay đã mười lăm, nói không chừng ngày nào đó sẽ trưởng thành, khi đó sẽ phiền toái. Mà Đại Lang mượn chuyện xích đu đuổi phân nửa hạ nhân, may mắn còn lưu lại vào người cũng chỉ làm những việc râu ria, đến phòng cũng không được vào, Thanh Phong đường càng ngày càng khó nắm trong tay.”



“Là ta sơ sót.” Nhị lão gia thở dài một hơi: “Điền thị, bà ở nội viện thuận tiện hành sự, nghĩ cách đi, tốt nhất là biến Chân thị thành vật trang trí!”



“Lão gia yên tâm, ta có chừng mực.”



Những ngày không gợn sóng trôi qua, Chân Diệu nhận được một tấm thiệp mời.



Chân Ninh sinh một cô con gái, muốn nàng đi tham gia lễ tắm ba ngày của đứa bé.



Chân Diệu nghĩ trong lễ tắm ba ngày có thể gặp Ôn thị và Chân Nghiên, chân mặc dù còn chưa khỏi hẳn vẫn quyết định muốn đi, phải đi bẩm báo lão phu nhân.



Lão phu nhân căn dặn nàng tự chiếu cố cho tốt rồi gật đầu.



Đi cùng Chân Diệu là Tam phu nhân Tống thị, Điền thị bận chuẩn bị thọ yến cho lão phu nhân không đi được.



Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, chậm rãi đi về phía phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân.



Trước phủ Trưởng Công Chúa ngựa xe như nước, Chân Diệu và Tống thị được một nha hoàn mặc đồ mới tinh ra đón, trực tiếp đưa đến phòng khách thiết yến.



Chân Diệu liếc mắt liền có thể thấy được một bàn Ôn thị ở chính giữa, không khỏi vui vẻ, đi đến: “Mẹ.”



Ôn thị cũng vui mừng: “Diệu Nhi, con đến rồi.”



Nhìn từ trên xuống dưới, thấy mặt Chân Diệu phúng phính mới thở phào nhẹ nhõm.



Ngồi bên cạnh là Lý thị và Tưởng thị.



Tưởng thị thoạt nhìn vui vẻ đầy mặt, Lý thị thì tiều tụy.



Ngu thị ôm Lôi ca nhi ngồi ở một bàn khác, thấy Chân Diệu tới cũng không qua.



Chân Diệu làm lễ chào hỏi, Tống thị hàn huyên vài câu rồi đi đến một bàn khác.



Chân Diệu ôm Lôi ca nhi có chút nặng đùa một lúc mới ngồi xuống bồi Ôn thị nói.



“Mẹ, sao không thấy Nhị tỷ?”