Trời Sinh Một Đôi

Chương 177 : Xe ngựa nguy cơ trùng trùng

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Trần Phương

Beta: Sakura



Khóe mắt, đuôi mày của Ôn thị mang theo sự vui mừng khó che giấu, hạ thấp giọng nói: “Nhị tỷ con có.”



“A?” Chân Diệu có chút kinh hỉ.



“Mới hơn một tháng.”



Chân Diệu cười đến mặt mày cong cong: “Thật tốt quá.”



“Đúng vậy.” Ôn thị tán đồng gật đầu.



Trong nháy mắt Chân Nghiên đã lấy chồng gần một năm, nếu như vẫn không có động tĩnh nàng phải rầu rồi.



Muốn nhắc nhở tiểu nữ nắm chắc thời điểm, liếc mắt rơi vào cái chân bị thương của Chân Diệu, Ôn thị vẫn im lặng, nuốt lời muốn nói xuống.



Khuê nữ giờ vẫn còn nhỏ chút, còn phải dưỡng thêm.



Phòng khách có nhiều người hơn, Tưởng thị và Lý thị đều đứng lên xã giao.



Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Mẹ, con thấy Nhị bá nương sao lại rất tiều tụy?”



Ôn thị cười lạnh một tiếng: “Còn không phải tự mình làm! Có người tặng cho Nhị bá con hai người, Nhị bá con cho người an bài ở bên ngoài, vốn muốn chờ sau khi đồng liêu rời kinh sẽ tặng cho người khác, như vậy cũng không làm mất mặt đồng liêu, lại đỡ phiền phức, không ngờ Nhị bá nương con chẳng biết thế nào lại biết được chút dấu vết, lại muốn giả rộng lượng, sợ nuôi ở bên ngoài sẽ câu hồn Nhị bá con ngoài tầm tay của bà ta, cứ như vậy cấp bách đưa người vào phủ! Sau mới biết Nhị bá con còn chưa biết mặt của hai người đó! Ha ha, cái này không phải buồn nôn chết rồi sao.”



Chân Diệu nhếch môi.



Thực sự là Lý thị ngốc muốn khóc, cái này hoàn toàn không theo kịp kỹ năng trạch đấu bằng số không của nàng a.



Quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Nhị bá có thu hai người đó không?”



Ôn thị mạc danh kỳ diệu, chỉ trích nói: “Con, đứa bé này, sao lại quan tâm đến chuyện này của Nhị bá con?”



Chân Diệu nhếch môi muốn nói lại không ra lời.



A a a a, nàng chỉ thực sự không muốn nghĩ Nhị bá trích tiên của nàng trái ôm phải ấp, sau đó hai mắt truyền điện…



Ôn thị cũng có chút không đành lòng, dù sao cũng là khuê nữ của bà, khuê nữ tùy tiện hỏi vấn đề này bà cứ dùng từ ngữ nghiêm khắc như vậy có điểm không hợp, liền thở dài nói: “Cái này cũng không rõ lắm, nhưng Nhị bá con đã lâu không bước vào nội viện. Đều nghỉ trong thư phòng ngoài ngoại viện.”



Chân Diệu không hỏi thêm nữa.



Mẹ con hai người lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi, trong phòng khách bắt đầu xôn xao.


“Tam thẩm, cháu về cùng thẩm.”



Chân Diệu muốn đứng lên, bị Tống thị đè lại: “Cũng không quá nghiêm trọng, thẩm về một mình trước là được. Đây dù sao cũng là yến hội của phủ Trưởng công chúa, cháu lại là muội muội bên nhà mẹ đẻ của Đại nãi nãi, phải ở đến cuối mới được về.”



“Tam thẩm……..”



“Nghe lời.” Tống thị khó nén vẻ buồn bã, thấy Chân Diệu bất động, để nha hoàn đỡ đi vội vã.



Tống thị sớm đi cũng không khiến nhiều người chú ý.



Chân Diệu ở lại đến cuối, không chỉ bồi Ôn thị thêm một chú, mà Trưởng công chúa cũng nói chuyện phiếm với nàng một hồi.



Chân Diệu hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại được Trưởng công chúa ưu ái.



Nhưng nàng có một ưu điểm, không nghĩ được thì không nghĩ, nên ăn nên uống nên trò chuyện thì cứ tùy ý làm, ngược lại câu chuyện không ngừng, trưởng công chúa rõ ràng cho thấy tâm tình không tệ, trong mắt các phu nhân khác âm thầm lấy làm kỳ lạ.



Lúc Chân Diệu cáo từ thì đã là xế chiều.



Lên chiếc xe ngựa sơn đen, A Loan ngồi xổm xoa bóp chân cho Chân Diệu, Tử Tô khẽ quạt cho nàng.



Chân Diệu lắc đầu, xã hội này thực vạn ác.



Ách, nàng rất thích rồi!



Hoàn toàn không muốn làm bằng hữu với đám nha hoàn, cái gì cũng phải tự lực cánh sinh giác ngộ!



Chân Diệu chỉ xấu hổ trong nháy mắt, lại tiếp tục thoải mái híp mắt buồn ngủ.



Xe ngựa chẳng biết đi được bao lâu, Tử Tô bỗng xốc rèm lên, sau đó vội buông xuống, thấp giọng nói: “Đại nãi nãi, không đúng, xe ngựa chạy không đúng phương hướng!”



Chân Diệu bỗng mở mắt ra, vội vén rèm lên dò xét bên ngoài, sau đó bình tĩnh buông xuống.



Tử Tô vui vẻ: “Đại nãi nãi, ngài nhận ra?”



Chân Diệu lộ ra biểu tình ngươi đùa giỡn sao: “Không, đông nam tây bắc, ta cho tới giờ đều không phân biệt được!”



Gương mặt tê liệt của Tử Tô thiếu chút nữa vỡ ra.



Cô nương, ngài mù đường còn vén rèm lên gấp như vậy làm gì a!



A Loan quỳ phía trước, vén rèm lên nhìn thật lâu ở bên ngoài, sắc mặt bỗng thay đổi: “Cô nương, nếu như, nếu như xe này có vấn đề, phương hướng hiện tại có thể là đi Sở Tiêu các!”