Trời Sinh Một Đôi

Chương 178 : Tình thác

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


(Yêu nhầm đối tượng)



Tử Tô bỗng quay đầu nhìn chằm chằm vào A Loan cuối cùng tận lực bình tĩnh nói: “Muội khẳng định?”



Câu “Làm sao muội biết” rốt cuộc vẫn không nói.



Sắc mặt A Loan có chút trắng bệch: “Muội không khẳng định. Nhưng xe ngựa này mạc danh kỳ diệu đi lòng vòng, rõ ràng là nhằm vào Đại nãi nãi, nếu là như vậy, muội nghĩ, có khả năng nhất là đi chỗ kia!”



Tử Tô nhìn Chân Diệu thấy nàng có chút sững sờ, khom người vừa muốn đi xuống nhưng chưa đến cửa xe đã quay lại, thần sắc ngưng trọng: “Đại nãi nãi, sợ rằng không thể nói với phu xe kia. Nếu hắn đã dám làm vậy thì bằng bất cứ giá nào nếu biết chúng ta đã phát hiện có chỗ không thích hợp nói không chừng sẽ làm gì đó. Đường phố đống đúc, còn có thể lén lút hạ thủ với ngài. Nếu xuống xe, cho dù không trúng mai phục của hắn, xe ngựa này có dấu hiệu của phủ Trấn Quốc Công, nếu ngài mạc danh nhảy khỏi xe, danh tiếng cũng mất hết.”



A Loan cắn môi, tận lực trấn định phản bác: “Nhưng nếu xe này đưa Đại nãi nãi đến đia phương đó, danh tiếng của Đại nãi nãi càng bị hủy!”



Chân Diệu phục hồi tinh thần, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tử Tô, rồi nhìn A Loan giả vờ trấn định.



Trong lòng thở dài, trong thời điểm như thế này, có lý trí, có thông tuệ hơn nữa cũng không bằng Thanh Cáp nhà nàng ra ngoài cho phu xe kia một quyền a.



“Tử Tô, ngươi nói, trong tối rất có khả năng còn có người mai phục?”



Tử Tô gật dầu.



Chân Diệu không nói câu gì, gỡ một cây trâm hoa đào trên đầu xuống, đi ra chỗ cửa xe.



Bị Tử Tô ngăn cản: “Đại nãi nãi, ngài muốn làm gì?”



Chân Diệu phất phất cây trâm trong tay: “Nói không chừng ven đường còn có người hạ độc thủ, vậy thì đổi lộ tuyến của xe.”



Sắc mặt Tử Tô thay đổi: “Đại nãi nãi, ngài muốn đâm ngựa? Nhưng ngựa nổi chứng rất nguy hiểm?”



Chân Diệu rũ mi mắt, không có nụ cười sáng lạn như trước kia, thản nhiên nói: “Bất chấp nhiều như vậy. Ta tin rằng người của Ngũ thành binh mã ti và Cẩm Lân vệ không phải ăn cơm không, một con ngựa dở chứng cũng không ngăn được.”



Thấy Tử Tô còn muốn nói gì, Chân Diệu cười khổ một tiếng: “Chỉ có thể đánh cuộc một phen, sẽ không tệ hơn hiện tại, chỉ là nếu thua cuộc liên lụy đến các ngươi rồi, xin lỗi.”



“Đại nãi nãi, để nô tỳ làm.” A Loan láy cây trâm hoa đào.



“Để ta.” Tử Tô đè tay A Loan lại: “Ngươi chiếu cố Đại nãi nãi cho tốt.”



Chân Diệu lắc đầu: “Các ngươi đừng tranh. Luận khí lực các ngươi ai cũng không bằng ta. Cơ hội chỉ có một lần, bây giờ không phải lúc biểu lộ trung tâm.”



Móng ngựa đạp trân đá lót đường lêu lộc cộc, kéo chiếc xe sơn đen vững vàng tiến lên phía trước, tiếng cười nói ồn ào, phố sá sầm uất phồn hoa, tất cả đều bị ngăn cách ngoài xe ngựa, không người nào biết dưới chiếc xe sơn đen cao quý kia giấu diếm nguy cơ thế nào.



Chân Diệu lặng lẽ đi tới trước cửa xe, xốc một góc rèm xe lên.



Bóng lưng phu xe thật thẳng, nhìn tuổi tác tối đa chỉ ba mươi.




“Ngươi không cần xen vào việc này, ta phái người hộ tống ngươi về.”



Chân Diệu không nhìn thấy mặt của Lục hoàng tử. Lại cảm giác được hình như hắn rất không vui, cúi đầu đáp ứng, không nói gì nữa.



Con ngựa chết lăn ra đất và xe ngựa hỏng được đưa đi, xe ngựa nhỏ nhắn im lặng rời đi, đoàn người dần dần tản  ra.



Ánh mắt nam tử áo đen vẫn chưa thu hồi.



Lục hoàng tử khẽ nhíu mày, rất nhanh giãn ra cười nói: “Đại vương tử, Nhị vương tử, không phải muốn biết một chút về chỗ phong nhã nhất kinh thành sao, mời theo ta.”



Nam tử áo đen thu hồi ánh mắt, muốn tỏ ra nhẫn nãi nhưng chung quy lại không nhịn được, hỏi: “Lục hoàng tử, xin hỏi vị vừa rồi là cô nương của quý phủ nào?”



Khóe miệng Lục hoàng tử nhếch lên, tự tiếu phi tiếu: “Ách, là nữ quyến của phủ Trấn Quốc Công.”



Thần xui quỷ khiến không nói rõ thân phận của Chân Diệu.



Chẳng biết tại sao, nghĩ đến người có gương mặt tương tự Thái phi bị nam tử xa lạ mơ ước, trong lòng thấy khó chịu một trận.



“Phủ Trấn Quốc Công sao?” Nam tử áo đen thì thào nhớ kỹ.



Nam tử áo đỏ vỗ vai nam tử áo đen cười lớn: “Nhị đệ, nếu đệ thích liền cầu hôn với hoàng thượng Đại Chu, cứ ngại ngùng như vậy không phải hảo hán Man Vĩ chúng ta.”



“Đại ca…..” nam tử áo đen có chút buồn bực.



Nhớ đến nữ tử thanh lệ tóc đen tung bay, trong lòng lại là một mảnh lửa nóng.



Giống như uống loại rượu mạnh nhất, đánh với ác lang hung hãn nhất, loại kích động và hưng phấn tạo cho hắn cảm giác tuyệt vời.



Đây là cảm giác nóng bỏng không nữ tử Man Vĩ nào đem lại cho hắn.



Thì ra công chúa của hắn ở đây.



Nam tử Man Vĩ quốc trước giờ đều muốn tự mình tranh thủ, chưa bao giờ che giấu, nam tử áo đen nắm tay đặt trước ngực, hành lễ với lục hoàng tử: “Xin hỏi Lục hoàng tử, cô nương vừa rồi tên là gì?”



Lục hoàng tử mỉm cười, thản nhiên nói: “Nhị vương tử, Đại Chu chúng ta, coi trọng danh tiết, khuê danh nữ nhi sẽ không dễ dàng nói cho người ngoài, Bản vương chỉ biết phủ Trấn Quốc Công có ba vị cô nương.”



“Như vậy sao?” Nam tử áo đen không hỏi thêm nữa, thầm nghĩ trở về nhất định phải tìm hiểu rõ tuổi của ba vị cô nương.



Tiểu thái giám vẫn đi theo Lục hoàng tử cúi đầu thật thấp.



Chủ tử à, ngài lại đào hố cho người ta nhảy rồi.