Trời Sinh Một Đôi
Chương 179 : Truyền sai
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Xe ngựa khéo léo gọn nhẹ dừng trước cửa phủ Trấn Quốc Công.
Ám vệ đánh xe đi tới cửa, chẳng biết nói gì với người gác cổng, xe ngựa liền trực tiếp chạy vào cửa bên.
Vết thương ở chân của Chân Diệu có chút nghiêm trọng, Tử Tô và A Loan đều bị trầy da, ba người tóc tai bù xù, nhìn có chút chật vật.
Lão phu nhân nhìn thấy, nửa ngày không nói lên lời, sau một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Đây là xảy ra chuyện gì! Hồng Phúc, nhanh đi mời đại phu tới.”
Điền thị đỡ lão phu nhân: “Lão phu nhân chớ vội. Vợ Đại Lang đang yên đang lành đây là thế nào?”
Trong lòng cực kỳ đắc ý.
Đường đường là Thế tử phu nhân lại đến Sở Tiêu các, còn biến thành bộ dạng như vậy trở về, nhìn ngươi sau này còn ngẩng đầu thế nào!
Chân Diệu nâng mắt, ánh mắt trong sạch, rõ ràng lẳng lặng nhìn Điền thị.
Điền thị bỗng cảm thấy cứng ngắc, trong nháy mắt đó dường như bị cởi hết đồ cho người ta xem.
Nhìn lại, đã thấy Chân Diệu lộ ra biểu tình ủy khuất, đi đến trước mặt lão phu nhân dịu dàng nói: “Tổ mẫu, cháu dâu cũng muốn biết đang yên đang lành đây là thế nào? Hôm nay cháu được bay, trực tiếp bay từ trong xe ngựa ra.”
“Vợ Đại Lang, cháu từ từ nói, rốt cuộc là làm sao vậy?” Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn xuống.
Chân Diệu nghiêng người, xê dịch chân bị thương, đau đến nước mắt lưng tròng nói: “Trở về từ phủ Trưởng công chúa, kinh mã, xe bị lật, cháu liền bị văng từ trong xe ngựa ra.”
Điền thị biến sắc.
Kinh mã? Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ không đến Sở Tiêu các?
Lão phu nhân nghe vậy chóp mũi rỉ mồ hôi, lại hỏi: “Sau đó người của Lục hoàng tử đưa cháu về?”
Điền thị triệt để sửng sốt.
Lục hoàng tử? Chuyện này liên quan gì đến Lục hoàng tử?
Chân Diệu cũng không biết tâm tình chợt cao chợt thấp của Điền thị, thản nhiên nói: “Kinh mã bị Lục hoàng tử cùng người chế phục, sau đó người kia cứu cháu.”
Lão phu nhân ho khan một tiếng nhìn Điền thị.
Điền thị vội nói: “Cảm tạ trời đất, người không việc gì là tốt rồi, trở về con dâu sẽ chuẩn bị tốt tạ lễ đưa qua.”
Trong lòng thầm cười, được người đi theo Lục hoàng tử cứu sao?
Đối với một người đường đường là phu nhân Thế tử mà nói cũng không phải chuyện tốt gì!
Cũng không biết Đại Lang biết vợ mình bị người theo hầu Lục hoàng tử bế sẽ có tâm tình gì đây?
Phủ Trấn Quốc Công từ trước đến giờ đều có minh ám hai vệ.
Tác dụng của minh vệ thì không cần nhiều lời, ám vệ lại hoàn toàn nắm trong tay người đương nhiệm chưởng quản phủ Quốc Công, chỉ có mất thì mới có thể giao đội ngũ này cho tân Trấn Quốc Công.
Chỉ tiếc minh vệ trong phủ sớm bị Nhị lão gia nắm chắc trong tay.
Mà ám vệ từ khi đầu óc tổ phụ không minh mẫn đã không thấy tăm hơi.
Hắn không biết những người này ở đâu hay đã sớm mất.
Các nước cờ của hắn hỗ trợ nhau, không có ám vệ thì thế nào, với thế lực của hắn hiện tại lẽ nào không có sức liều mạng sao, đến vợ mình cũng không che chở được?
Vậy dù hắn có công thành danh toại cũng nào có mặt mũi đi gặp nàng!
“Đinh Nhị.”
“Có thuộc hạ.” Một nam tử từ chỗ tối đi ra.
La Thiên Trình liếc nhìn người đang quỳ, không hề có độ ấm nói: “Cho hắn thử hết những thủ đoạn trong phòng tối, thực sự không nhận tội cũng không sao, cắt một trăm đao, róc thịt trên người hắn cho chó ăn, không để người chết là được!”
Người đang quỳ kinh hãi gần chết ngẩng đầu, đáng tiếc trong miệng còn có vải rách không nói lên lời.
La Thiên Trình đứng lên, không liếc mắt một cái đã rời đi, phảng phất như khẩu cung của người này thực sự chỉ là râu ria, hắn càng hứng thú với một trăm đao.
“Nhị vương tử Man Vĩ quốc?” La Thiên Trình cười cười, gọi một người vào dặn dò vài câu.
Người nọ gật đầu, nhảy lên mấy cái liền biến mất.
“Phu nhân, phu nhân, không tốt rồi!” Một nha hoàn áo xanh vọt vào.
Điền thị nhíu mày: “Hoảng hốt như vậy còn ra thể thống gì nữa, nói xui cái gì đó!”
Vậy nói không tốt rồi, đây là nguyền rủa bà sao?
Thật là kém xa Chu Nhan!
“Phu nhân, nô tỳ nghe nói, nghe người bên ngoài nói nữ quyến phủ Quốc Công được người Man Vĩ cứu!”
Điền thị thiếu chút nữa trầm trồ khen ngợi, gắt gao nhịn lại,treo lên biểu tình khó coi.
“Còn nói, còn nói bị mọi rợ bế nữa!” Nha hoàn áo xanh sắp khóc rồi.
“Đừng hoảng hốt, ta đi tìm lão phu nhân nghĩ biện pháp.” Trong lòng Điền thị nhảy nhót.
Chợt nghe nha hoàn nói một câu: “Nhưng, nhưng nữ quyến được cứu đều bị nói là Đại cô nương!”