Trời Sinh Một Đôi
Chương 180 : Ngoại thất
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
“Đại cô nương? Đại cô nương nào?” Điền thị không nhúc nhích.
Nha hoàn áo xanh mặt như nhà có tang, dứt khoát nói: “Phu nhân, là Đại cô nương của chúng ta ạ!”
“Chúng ta? Nguyên Nương?”
Nha hoàn áo xanh liều mạng gật đầu, lòng thầm nói sao thoạt nhìn phu nhân lại trấn định như vậy.
Sau đó chỉ thấy Điền thị liếc trợn mắt rồi ngất đi.
“Phu nhân…….” Nha hoàn áo xanh kinh hoàng kêu to, Hinh Viên loạn thành một đoàn.
Không biết qua bao lâu, Điền thị chậm rãi tỉnh lại.
Ánh sáng mặt trời chói lòa khiến bà nhắm mắt lại.
Giọng nói ngạc nhiên truyền đến: “Lão gia, lão gia, phu nhân đã tỉnh lại.”
Một trận bước chân rối loạn, Điền thị lại mở mắt ra, liền thấy La nhị lão gia.
Bên ngoài tiếng ve kêu râm ran khiến lòng người tâm phiền ý loạn, Điền thị hoảng hốt một chút rồi mới chợt thanh tỉnh, sắc mặt đại biến nắm tay La nhị lão gia: “Lão gia, Chân thị, Chân thị là một yêu nghiệt!”
Điền thị trợn tròn hai mắt, biểu tình khủng hoảng, mặt vàng như nến kết hợp với mái tóc rối tung ngược lại giống lệ quỷ vậy, La nhị lão gia trong lòng phát lạnh, quay ra qua quát hai nha hoàn bên cạnh: “Đều ra ngoài!”
Hai nha hoàn sợ đến cúi đầu lui ra ngoài.
La Nhị lão gia bổ sung thêm một câu: “Phu nhân bệnh nên hồ đồ, lời ngày hôm nay nếu như truyền ra ngoài, sẽ như thế nào chính các ngươi tự ngẫm!”
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, đều run lên, hoảng hốt vội lui ra.
Trong phòng tịch tĩnh (yên lặng, vắng vẻ), chỉ còn lại La Nhị lão gia yên lặng và tiếng thở hổn hển của Điền thị.
La nhị lão gia đẩy tay Điền thị ra.
Điền thị chợt nắm chặt tay: “Lão gia, ngài có nghe không, Chân thị, Chân thị là một yêu nghiệt, chúng ta phải trừ nàng ta, trừ nàng ta! Không thì nàng ta sẽ hại chết một nhà chúng ta!”
“Điền thị! Bà thực sự bệnh đến hồ đồ rồi sao?” La nhị lão gia quát lạnh một tiếng.
Thân thể Điền thị chấn động, trong mắt khôi phục chút thanh tỉnh.
Nữ tử đột nhiên xuất hiện này tất nhiên phải tra thật kỹ.
Nếu có vấn đề thì giải quyết cho sớm, nết thật là ngoại thất của một hành thương……
Ha ha, một hành thương cũng xứng?
Không nói đến La nhị lão gia bị trêu chọc nổi lên tâm tư, bên phủ Quốc Công cũng không yên tĩnh.
“Phu nhân, Đại cô nương đã một ngày một đêm không ăn cơm, ngài, ngài nên khuyên nhủ đi.”
Điền thị trừng mắt nhìn nha hoàn: “Các ngươi đều là lũ vô tích sự hả? Đại cô nương không ăn gì cũng không biết tìm cách sao?”
Nói thì nói vậy, rốt cuộc vẫn là khuê nữ mình yêu thương, nhấc chân đi đến chỗ La Tri Nhã.
“Đã nói không ăn rồi, cútra ngoài cho ta!” Một cốc trà thanh hoa vỡ tan bên chân.
Điền thị bảo bọn nha hoàn lui ra, đi vào.
“Mẹ…….” La Tri Nhã há hốc mồm, ủy khuất, đôi mắt đỏ lên.
“Con của mẹ, con tổn thương thân thể như vậy thì có gì tốt?”
Chỉ mới mấy ngày cằm La Tri Nhã đã nhọn, Điền thị đau lòng không thôi.
La Tri Nhã không mở mắt: “Mẹ, khuê dự của con đều bị đạp hư rồi, còn cần thân thể này làm gì?”
Nguyên Nương, mẹ biết trong lòng con không dễ chịu, nhưng đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.” Điền thị nói lại lời của La nhị lão gia một lần.
“Mẹ, con nuốt không trôi khẩu khí này, rõ ràng là Đại tẩu hạnh kiểm xấu, người bên ngoài đều mù rồi, dựa vào cái gì lại hắt nước bẩn lên người nữ nhi!”
“Nguyên Nương, con tạm thời nhẫn nại một chút, chờ qua đoạn thời gian phong ba này là tốt rồi. Tính ra cũng không phải chuyện xấu.”
“Mẹ?”
Điền thị ý vị thâm trường nở nụ cười: “Con như bây giờ vừa lúc khiến kẻ mù kia cưới Nhị Nương, cũng không cần chủ ý khác, còn có thể thể hiện con là người trinh liệt.”
Nghe Điền thị nói nhỏ, La Tri Nhã gật đầu.