Trời Sinh Một Đôi
Chương 186 : Đóng cửa tính sổ
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Edit Vi Vi
“Vớ vẩn!” Lần đầu tiên La Nhị lão gia mất bình tĩnh trước mặt lão phu nhân mà hét lên.
Cứ như bị dọa sợ, Chân Diệu ngơ ngác nhìn La Nhị lão gia một cái, sau đó lôi kéo góc áo của lão phu nhân: “Tổ mẫu ——”
Sắc mặt Lão phu nhân vốn đang căng thẳng bỗng cứng đờ.
Con bé này, không biết bà đang tức giận sao?
“Tổ mẫu, Nhị thúc tức giận như vậy, có phải do cháu nói sai rồi không?”
“Tổ mẫu ——”
Lão phu nhân nhăn mặt lại.
Thật sự đủ rồi, còn có để cho người ta tức giận cho đàng hoàng hay không đây!
Nhìn Chân Diệu tội nghiệp như thế, lão phu nhân thầm hít một hơi, mới nói: “Cháu nói cũng không tính là sai.”
Sau đó nhìn La Nhị lão gia: “Lão Nhị, con làm thúc bá, đừng suy xét mọi chuyện giống như đứa trẻ không hiểu gì thế.”
Lúc đầu thì lão phu nhân còn khiếp sợ vì lời Chân Diệu nói, nhưng sau khi định thần lại rồi thấy người một nhà chi thứ hai hùng hổ gây sự thế cũng thấy khó chịu rồi.
Chân thị là cô dâu, ngay cả người làm mẹ chồng cũng không dễ nói nặng, tránh cho con dâu mới da mặt mỏng không chịu nổi, tỏ vẻ phủ Quốc Công hà khắc.
Càng đừng nói người làm thím và thúc bá này rồi.
Trước mặt một đám trẻ, câu nói này khiến La nhị lão gia đỏ mặt tới mang tai, đồng thời giật mình.
Lời Chân thị nói, đột nhiên nghe thì có vẻ lý sự, nhưng nếu nghiên cứu kỹ ra thì đã bất giác dẫn người ta tới một phương hướng.
Ngựa nổi chứng, không phải vấn đề là ngựa thì chính là người đánh xe, mà dù là loại nào thì người quản gia đều có tránh nhiệm.
Phủ Quốc Công chẳng phải chính do Điền thị vợ lão quản còn gì!
La Nhị lão gia liếc nhìn Chân Diệu thật kỹ, đáy lòng phát rét.
Rõ ràng nói lời vớ vẩn ngang ngạnh này, suy cho cùng, lại muốn quấn lấy cả phòng của lão, rốt cuộc Chân thị vô ý hay giả trư ăn hổ?
Dù thế nào, chuyện này cũng không thể không truy tra được, chỉ có thể nuốt hoàng liên này xuống.
Điền thị còn muốn nói gì, La nhị lão gia lặng lẽ nháy mắt.
Nhị lang và Tam lang nghe ra ý cảnh cáo trong lời của lão phu nhân. Dù không cam lòng nhưng cũng không dám nói gì nữa, chỉ hung hăng trừng Chân Diệu.
Lão phu nhân vốn đang phiền lòng bởi chuyện tứ hôn, thấy sóng ngầm bắt đầu khởi động thì nhíu mày: “Lão Nhị. Điền thị, ta biết, hôn sự của Nguyên nương thật sự ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đã có thánh chỉ, ngày mai còn phải vào cung tạ ơn, hiện tại các con về chuẩn bị đi, chỗ Nguyên nương, Điền thị con quan tâm hơn vào.”
Lão phu nhân cân nhắc từng câu từng chữ, chỉ sợ ở trong chính nhà mình, cũng không dám tỏ ra chút bất mãn nào với hôn sự này. Nếu không, nhỡ mà bị người ta nghe được sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho phủ Quốc Công.
Người ở đây đều không phải người ngu, hơi tỉnh táo lại đều hiểu ý lão phu nhân.
La Nhị lão gia dẫn đầu nói: “Mẫu thân yên tâm, con trai hiểu được.”
Chân Diệu che cổ cứng ngắc cúi đầu, chỉ thấy hai bánh bao nhỏ trước ngực nhảy ra ngoài.
La Thiên Trình ngẩn ngơ, sau đó càng giận: “Chân Tứ, rốt cuộc nàng còn gạt ta bao nhiêu chuyện nữa?”
Bánh bao hấp biến thành bánh bao nhỏ từ lúc nào rồi?
Sao hắn không biết!
Ma xui quỷ khiến, ý nghĩ hai người lại ăn khớp, Chân Diệu ấp úng nói: “Cái này thật không hề giấu diếm, chẳng qua là ngươi vẫn chưa nhìn. . . . . .”
Nói đúng ra thì Thái phi ra tay, không giống bình thường, nàng uống chén thuốc theo đơn kia một thời gian ngắn, chưa có quỳ thủy mà cái này đã lớn hơn.
La Thiên Trình vốn đang đầy ngập lửa giận, đang muốn chôn sống nữ nhân cả gan làm loạn này, nghe lời này, căn bản không có cách nào khống chế, giận đến cười lên.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Chân Diệu vô thức ôm chặt cổ hơn.
Vẻ mặt La Thiên Trình rất lạ: “Chân Tứ, ta muốn hỏi một chuyện.”
“Ngươi hỏi đi.” Bởi vì che cổ, giọng hơi khàn khàn.
“Lúc này, chẳng lẽ nàng không nên che nơi này sao? Hả?” La Thiên Trình nghiến răng nghiến lợi chọc chọc vào bánh bao nhỏ đang nhảy nhót.
Nữ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ nàng với các nữ nhân khác là hai loại sinh vật sao?
Ngực bị lộ ra, nàng không che ngực, mà lại đi che cổ, là hắn thì thôi, nếu là nam nhân khác thì phải làm sao bây giờ!
Dù không che ngực, che mặt cũng được chứ!
Ây, rốt cuộc bản thân mình đang nghĩ cái gì?
La Thiên Trình cảm giác mình có chút không bình thường rồi.
“Chân Tứ!”
“Ai.”
“Ta cảm thấy sớm muộn gì ta cũng bị nàng chọc tức thành bệnh !”
Chân Diệu nhìn La Thiên Trình đang đâm mãnh liệt vào bánh bao nhỏ của mình mà rơi lệ đầy mặt.
Phu quân đại nhân, bệnh của ngài không phải là bẩm sinh sao, sao giờ mới phát hiện?
Sau đó lại tức giận mà nghĩ, thật là đủ rồi, hắn thì không thể bình thường hơn ư, nam nhân khác vào lúc này, không phải nên sờ ư, hắn lại đâm, đâm đến đau chết nàng!
“Thế tử.”
“Ừ?”
“Chẳng lẽ, ngươi đang luyện Nhất Dương chỉ sao? Phiền ngươi có thể đổi chỗ không?”
Cái tay đang đâm mạnh thoáng cái dừng lại, La Thiên Trình nhìn đóa mai đỏ trên nền trắng như tuyết, ánh mắt thoáng cái nặng trĩu.