Trời Sinh Một Đôi
Chương 187 : Tiến thêm một bước
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Edit: Vi Vi
Beta: Sakura
Hình như là có lời gì nói sai rồi.
Chân Diệu lặng yên nghĩ.
Bàn tay to ấm áp khô ráo nhẹ nhàng quét qua, vết chai đầu ngón tay mang đến từng đợt tê dại.
Thân thể Chân Diệu căng lên.
“Nhắm mắt.” La Thiên Trình tức giận nói.
Chân Diệu nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Biểu hiện dịu ngoan gần như châm lên mồi lửa cho La Thiên Trình trong nháy mắt, vốn là động tâm hóa thành hành động, mười ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng nhảy múa, mang theo từng chuỗi tia lửa thiêu đốt hai người.
Trời vẫn còn nóng, tiếp xúc như thế khiến Chân Diệu toát mồ hôi, cả người không thoải mái cứ như bị lửa đốt, không khỏi đẩy cặp tay không thành thật kia ra.
La Thiên Trình không hề chống cự hiếm thấy, tay dời đi, nhưng sau đó cúi người xuống, đôi môi hơi lạnh rơi xuống, ngậm lấy một viên anh đào đỏ.
Chân Diệu chợt mở mắt ra, sợ hãi kêu lên tiếng: “Thế tử!”
La Thiên Trình không để ý đến, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua.
Chân Diệu mặt đỏ phừng phừng, nói không rõ là xấu hổ hay là kinh: “Thế tử, ngươi hãy nghe ta nói ——”
Tiếng nói bị ngăn ở trong cổ họng.
La Thiên Trình lấy tay che miệng đối phương, cảnh cáo: “Chân Tứ, lúc này, ta không muốn nghe thấy bất kỳ lời không hiểu ra sao từ miệng nàng, nếu không ta thật sẽ giết người !”
Chân Diệu dừng động tác chống cự.
Lựa chọn giữa * và mất mạng nhỏ sao?
Ách, thôi thì * đi, dù sao đây là phu quân của mình.
Chí khí cương trực? Xin lỗi, quăng ở chỗ lão phu nhân rồi, ngày mai đi thỉnh an hẵng lấy về đi.
Chân Diệu không biết xấu hổ không nóng nảy mà nghĩ, đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh, sau đó một cái quần trong màu hồng nhạt bay qua mắt nàng.
Chân Diệu trông theo chiếc quần kia, con mắt bỗng dưng trợn tròn.
“Thế, thế tử, mau, mau xuống!”
La Thiên Trình chui trước ngực, vang lên âm thanh bị đè nén: “Câm miệng!”
“Siiit ——” Chân Diệu đau đến hít vào hơi lạnh.
Tên khốn này, lại cắn nàng, không biết nàng đang dậy thì sao!
Sao tối nay hắn lại ăn nhiều như thế!
Vừa đấm đất trong lòng, vừa hét: “Thanh Cáp, ngươi đi ra ngoài!”
Thanh Cáp đổ nước hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hỏi Chân Diệu: “Đại nãi nãi, hầu gái phải ra ngoài à?”
Nhìn người nào đó có mặt máu, Chân Diệu khiếp sợ phản ứng chậm nửa nhịp, thuận miệng nói: “Ta cảm thấy, ngươi đi ra ngoài đi.”
Nha hoàn mập bình tĩnh nhất trong ba người linh hoạt xách thùng to ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Chân Diệu hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng rối loạn dùng hai tay che ngực, sau đó lại hoảng hốt chạy bừa che phía dưới, cuối cùng cái khó ló cái khôn, che kín mặt.
Lần này cuối cùng cũng không ngu xuẩn như thế nữa!
La Thiên Trình vô thức bình luận, thân thể nóng lên không khống chế được.
Loại thời gian này, không nghĩ gì nữa cả, đi tới ôm ngang eo người đưa đi.
“Thế tử ——”
La Thiên Trình ôm Chân Diệu, không nói một lời ra khỏi sạch phòng, sau đó thả người ở trên giường.
Khụ khụ, giường mỹ nhân bên cửa sổ gì đó, cũng không dám đi nữa rồi!
Lau máu mũi, La Thiên Trình nói gằn từng chữ: “Chân Tứ, hôm nay, chúng ta chính thức kết làm vợ chồng đi.”
Hỏi nghiêm túc như vậy, Chân Diệu nghiêm túc chỉ đành phải ngốc nghếch gật đầu.
Thân thể nóng như lửa áp lên, Chân Diệu như đặt mình trong suối nước nóng, hoặc như giẫm lên đám mây ngày xuân, hơi kinh, hơi hoảng, còn hơi mờ mịt.
“Chân Tứ… Lần này, không có chuyện gì quan trọng chứ?”
“Ừ.. . . . Chưa có Quỳ Thủy có tính không?”
La Thiên Trình cứng người, dừng động tác.
Sóng nhiệt dời núi lấp biển đánh tới, Chân Diệu nghe thấy có người nói vào tai mình: “Chân Tứ, nàng yên tâm, ta sẽ không làm loạn.”
Người nào đó sẽ không làm loạn, ôm thân thể trơn bóng đến khó tin giằng co hơn nửa đêm mới dừng lại mà ngủ say.
Ngày hôm sau, hai người lúng túng ai cũng không dám nhìn đối phương nhiều.
“Chân Tứ, ta đi thượng nha đây, nàng, nàng nghỉ ngơi nhiều đã rồi hẵng đi thỉnh an. Ách, hay là đừng đi thỉnh an nữa, ta, ta đi xin nghỉ cho nàng.” La Thiên Trình nói năng lộn xộn, cũng không biết mình đang nói gì nữa rồi.
Trong lòng thầm nghĩ, sắp tới đi ngủ thư phòng thôi, chuyện mất mặt thế này, hai kiếp lần đầu tiên làm.
“Chàng, chàng nói bừa cái gì đấy, chàng đi nhanh đi.” Chân Diệu cảm thấy, nàng không nhặt nổi chí khí cương trực nữa.
Bên Hinh Viên đã ầm ĩ từ sớm.