Trời Sinh Một Đôi

Chương 276 : Tạm trú trong Cung

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Chân Diệu ôm tiểu hoàng tôn trong ngực, đang có chút mờ mịt nhìn chung quanh.



Tuy nàng đứng ở trong góc nhỏ, đúng lúc bên cạnh có một ngọn đèn cầy hình ngũ thải lưu ly, ánh sáng lấp lánh đem nàng một thân váy lụa màu yên hà (sương khói) sắc xanh thêu hoa mai, ánh sáng chiếu vào tựa hồ như trong suốt, mỹ nhân dưới ánh đèn, da thịt như ngọc, trơn bóng rực rỡ, Lục hoàng tử vậy mà có thể nhìn thấy đôi lông mi dày đặc của nàng bởi vì lo âu mà run rẩy tạo thành một cây quạt nhỏ, bên dưới ánh mắt bóng ảnh tỏa ra đẹp đẽ,  quấy nhiễu làm lòng người nổi lên ngứa ngấy.



Chân Diệu phản ứng lại theo bản năng hướng lên đài cao nhìn một cái, cùng Lục hoàng tử tầm mắt giao nhau, lập tức ánh mắt nàng liến sáng lên, hướng hắn cười cười, ôm đứa trẻ chạy vội tới.



Chân Diệu vừa đi qua tới, vừa vặn phá vỡ bầu không khí bị ngưng trệ bởi lời nói kia của Trương ngự y.



“Cảnh ca nhi ——” một người đàn ông bước dài vọt tới, đưa tay phải tiếp lấy tiểu Hoàng Tôn trong ngực Chân Diệu, nhưng phát hiện tiểu Hoàng Tôn nắm gắt gao tay của Chân Diệu.



Lúc này mấy vị ngự y khác đang làm nhiệm vụ cũng chạy tới, Chiêu Phong Đế liền nói với Hình thái y chuyên khoa Nhi : “Hình thái y, nhanh đi xem tiểu Hoàng Tôn một chút, Vương thái y, ngươi đi xem Tam Hoàng tử phi thử xem có còn cứu được không, mấy người còn lại các ngươi phối hợp với Trương ngự y, xem làm sao giải độc trong người Nhị hoàng tử!”



Hình thái y vội vả đi tới, dò xét một phen nói: “Tiểu Hoàng tôn chỉ kinh hãi quá độ, cũng không đáng ngại, vi thần kê thang thuốc an thần, chờ khi nào tiểu Hoàng Tôn tỉnh lại thì đút hắn uống thang an thần là được. Nhưng nơi này nồng mùi máu tanh, trẻ nhỏ không thích hợp ở đây lâu.”



Một bên Tam hoàng tử thần sắc chậm chậm, chần chờ nói: ” Huyện Chủ Giai Minh, Cảnh ca nhi nắm cứng tay muội không buông, vậy có thể mời muội đi theo thái y qua đó, ta sẽ tới sau.”



Chân Diệu còn có thể nói được gì. Chỉ đành phải gật đầu một cái, lúc theo Hình thái y đến nội thất (phòng trong) nàng không nhịn được quay đầu nhìn, liền thấy Tam hoàng tử đi tới bên cạnh thi thể của Tam Hoàng tử phi. Cùng Vương thái y nói câu gì, Vương thái y lắc đầu một cái.



Tam Hoàng tử phất phất tay, thì có người đi lên mang thi thể Tam hoàng tử phi xuống, hắn thì xoay  người đi về phía Chân Diệu.



Chân Diệu theo bản năng rùng mình một cái, trong lòng không hiểu sao có chút bi ai.



Nàng rất không ưa Tam hoàng tử loại nam tử như vậy.



Nếu nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ, nhưng đối mặt với việc vợ bỗng nhiên qua đời, phản ứng này không khỏi quá tàn nhẫn.



Hoặc là ví như nam tử ở thời đại này, người vợ ở trong lòng bọn họ vốn chỉ chiếm một góc nhỏ bé. Góc nhỏ đó, khiến cho nàng thân là một nử tữ cảm thấy đồng cảm mà trong tâm nguội lạnh.



Tam Hoàng tử đi đến mấy bước, bỗng nhiên bước chân lảo đảo một cái, tiếp theo khóe miệng liền tràn ra giọt máu té ngã xuống.



Bốn phía lại là một mảnh hỗn loạn.




Chân Diệu nghe vậy đứng lên, tiểu Hoàng tôn mặt đầy kinh hoảng, liều mạng nắm lấy tay nàng không buông.



“Cảnh ca nhi, ta phải đi gặp Hoàng Tổ Phụ của cháu một chút, đợi lúc quay lại ta đến thăm cháu có được không?”



Cảnh ca nhi tựa hồ nghe không hiểu Chân Diệu nói gì, ôm lấy tay nàng càng chặt hơn.



Tay Chân Diệu có chút đau nhíu mày một cái.



Đừng xem chỉ là tiểu hài tử (con nít), lấy khí lực bú sữa mẹ* mà nắm lấy, cổ tay nàng phỏng chừng muốn tím xanh rồi.



(* khí lực bú sữa mẹ, ý nói sức lực yếu ớt )



Bất đắc dĩ đành nhìn Lục Hoàng tử một cái, Lục Joàng tử thở dài nói: “Mang hắn cùng đi đi.”



Lúc Chiêu Phong Đế thấy Chân Diệu ôm Cảnh ca nhi cùng tới, có chút bất ngờ, Chân Diệu cáo lỗi nói: “Tiểu Hoàng Tôn có thể quá mức sợ hãi, một khi để bé buông lỏng tay một cái, bé liền khóc nháo.”



Sau khi Cảnh ca nhi bị kinh sợ cực độ liền rơi vào một vòng ôm ấm áp trong ngực, trước khi lâm vào hôn mê đem dáng vẻ Chân Diệu ghi nhớ kỹ, đến bây giờ thần trí vẫn còn chưa trấn tĩnh, liền chỉ biết gắt gao nắm lấy cọng rơm rạ cứu mạng, nếu là ai thì cũng có thể hiểu được điều này.



Chiêu Phong Đế cảm thấy trong lòng đau xót, đưa tay che kín ngực, thầm hít một hơi mới nói: “Giai Minh, làm sao cháu phát hiện nữ tử áo đỏ kia có chỗ không đúng?”



Lục hoàng tử lo lắng nhìn Chân Diệu một cái, trong lòng nghĩ nếu nha đầu ngốc này còn nói lý do trượt tay, hắn phải nói như thế nào để cho Phụ hoàng hết giận mới được.



Chân Diệu lại không nhìn Lục hoàng tử, đem Cảnh ca nhi quấn chặt trên người không buông kia đang muốn kéo rớt váy nàng mà bi phẫn nâng bé lên, nói: ” Lúc nữ tử áo đỏ kia bay tới, thần nữ ngửi thấy trên người nàng ta có một cổ “mùi vị” như ẩn như hiện, mà “mùi vị” đó trong làn hương lại mang theo mùi thúi, làm người ta ngửi vào cảm thấy muốn ói.”



Thấy Chiêu Phong Đế và Lục hoàng tử vẻ mặt đều là đầy vẻ không tin, Chân Diệu nhắc nhở: “Ngài còn nhớ chuyện ám sát tại Vĩnh Vương trang chứ, nhóm thích khách kia, lúc ấy mùi vị trên thân thể bọn họ khác với trăm họ Đại Chu, cũng do thần nữ đã ngửi ra, thần nữ trời sinh khứu giác nhạy bén hơn người thường.”



(*Thần Nữ : là Bề tôi phái nữ, cách gọi của thần với quân, dành cho phu nhân được phong tước hiệu)



Vừa nghe lời Chân Diệu nói, Chiêu Phong Đế cũng nhớ tới chuyện cũ, trong tâm nghĩ làm thế nào lại nghĩ ko ra chuyện này, trên mặt ngược lại lộ ra vẻ hòa ái: “Giai Minh, nếu Cảnh Ca nhi không thể rời bỏ cháu, vậy mấy ngày này cháu hãy tạm thời nghỉ ở trong cung đi.”