Trời Sinh Một Đôi

Chương 277 : Lại mất thể diện

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Huệ Mẫn

Beta:Sakura



Đợi Lục hoàng tử cùng đám người Chân Diệu lui ra, Chiêu Phong Đế nắm lấy tay vịn điêu khắc hình rồng muốn đứng lên, nhưng lại chán nản ngồi xuống.



Thái giám tâm phúc Vương Đức Hải bị sợ đến sắc mặt đều trắng, rốt cuộc là tư chất tâm lý vững vàng, không có kinh hô thành tiếng, vội vàng chạy tới đỡ Chiêu Phong đế, run lẩy bẩy hỏi: “Hoàng thượng?”



Chiêu Phong Đế liếc về Vương Đức Hải một cái, coi như hài lòng phản ứng của hắn, lời nói có chút phí lực (mất sức): “Đi truyền Trương Trọng Hàn, nhớ, Thái hậu và Hoàng Hậu bên kia, cũng không được tiết lộ!”



” Vâng, nô tài đã hiểu.” Vương Đức Hải lặng lẽ lui ra ngoài đi tìm Trương Trọng Hàn, trong tâm giống như rớt xuống hầm băng vậy.



Thân thể này của Hoàng thượng, nhìn dáng dấp đã là thế suy sức yếu, vạn nhất có mệnh hệ nào ——



Hắn rùng mình, không dám nghĩ sâu thêm nữa.



Trong cung mưa gió lay động, Chân Diệu bởi vì phụng bồi tiểu Hoàng Tôn Cảnh ca nhi, mà nửa điểm cũng không biết, chỉ là trong lòng nàng một mực luôn nhớ đến phủ Quốc Công bên kia.



Nàng hôm đó không làm theo lời dặn của La Thiên Trình, sau đó quả nhiên dẫn đến phiền toái lên người như vậy, đến nay bị bao vây trong Hoàng cung quay về không được, cũng không biết hắn bên kia như thế nào.



“Mẫu phi ——” một âm thanh nhỏ yếu vang lên, một cánh tay nhỏ từ phía sau đưa ra níu lấy ống tay áo của nàng.



Chân Diệu hít vào sâu một hơi, mới nhịn xuống xung động muốn lấy đầu đập vào tường, chậm rãi xoay người lại, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Cảnh ca nhi, cháu có thể kêu ta Giai Minh cô cô.”



“Mẫu phi ——” Cảnh ca nhi ngước đầu, ngữ khí kiên định.



Chân Diệu vuốt nhẹ trán, nút thắt trong tâm cũng không biết nói cái gì cho phải.



Nàng cầm đùi gà đập thích khách, Lục hoàng tử tên khốn kia cười nhạo nàng ngu ngốc cũng không nói. Còn đưa tới nghi ngờ của Chiêu Phong Đế.



Chân Diệu lại không ngốc, chỉ vì chuyện của Cảnh ca nhi, cũng không cần phải một mực đem nàng lưu lại nơi này. Đây là có ý giam lỏng trá hình.



Những thứ này thôi thì cũng nhẫn nhịn đi, nhưng nàng không hiểu ra sao lại có thêm một đứa con trai, đây rốt cuộc là tình huống gì ah.



Nhìn dáng vẻ khiếp đảm của Cảnh ca nhi, Chân Diệu lại không đành lòng nói gì, chỉ dùng tay khẽ xoa nhẹ lên mặt bé, nói với Hình thái y tới xem bệnh, hỏi: “Hình thái y, tại sao tiểu Hoàng Tôn nhận lầm người rồi?”



Hình thái y nhìn Cảnh ca nhi một cái. Thở dài một tiếng, nói: “Nói ra là vì tiểu Hoàng tôn tận mắt thấy Vương phi bị chết thảm thiết. Tuổi còn nhỏ không chịu nổi đả kích, liền cưỡng ép sửa lại trí nhớ của mình, coi ngài làm Vương phi rồi.”



Chân Diệu lòng mềm nhũn, chờ Hình thái y đi. Ôm Cảnh ca mà thả vào trên tháp, dỗ bé chìm vào giấc ngủ.



“Mẫu phi, con muốn nghe tiểu khúc (ca khúc ngắn).”



Khóe miệng Chân Diệu cứng đờ.


Hát sai nhịp không phải điểm chính, nàng hát bài hát con nít kia mới là điểm chính yếu!



“Bây giờ, hiện tại lại như vậy rồi, nếu sau này tiểu Hoàng tôn luôn như vậy, ta xiêm áo váy không biết khi nào bị xé ra, vậy phải làm sao?”



Chân Diệu thật có chút tuyệt vọng, đứa nhỏ này thân phận lại tôn quý, cảnh ngộ lại đáng thương, đánh không thể đánh mắng không thể mắng, nếu cứ luôn đem nàng nhận làm Tam hoàng tử phi, nàng thật muốn vì chính mình đốt nén nhang rồi.



Như vậy còn tốt, người ta vào một chuyến hoàng cung, mang theo ban thưởng trở về phủ, nàng vào một chuyến hoàng cung, liền thuận tiện mang con trai hời trở về phủ.



Chân Diệu không để ý Cảnh ca nhi còn ở bên cạnh, liền chui vào trong ngực La Thiên Trình.



Cả người La Thiên Trình cứng đờ, tay cũng không biết nên để nơi nào, qua loa vỗ nhẹ lưng của nàng dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi, làm sao mới mấy ngày không thấy, nàng liền biến thành nước rồi?”



“Chàng, chàng không trách ta?” Chân Diệu buồn bực hỏi.



“Không, không trách…” La Thiên Trình nói lời trái với lương tâm.



Định muốn quay về thu thập nàng một bữa, ai ngờ lại ủy khuất thành như vậy, xem ra nàng ở trong cung bị không ít lo lắng sợ hãi, chịu không ít khổ.



Nghĩ tới đây, La Thiên Trình có chút đau lòng.



Sớm biết như vậy, thân phận Huyện Chủ gì đó không cần cũng được.



Hắn nghĩ đến sớm muộn gì cũng phải ra chiến trường, một khi tương lai chiến tranh nổi lên, hắn xa ở ngoài ngàn dặm, để Chân Diệu một người ở lại kinh thành, nếu có thân phận Huyền Chủ bảo vệ, cuộc sống cũng tốt hơn chút, nếu không hắn lúc ấy thi triển thủ đoạn, chuyện nhận nghĩa nữ cũng sẽ không thành.



Đời trước, Chân thị lại không có cơ hội gì tiến cung.



La Thiên Trình trong lòng sợ hãi.



Đời trước, Nhị hoàng tử bởi vì chuyện dâng lên chim bạch trĩ mà mất đi tư cách tranh đoạt Hoàng vị, đời này chuyện dâng lên chim bạch trĩ lại biến thành Thái tử, Nhị hoàng tử tránh được một kiếp, nhưng đi vòng vo một vòng, hắn trúng kỳ độc, sau này cuối cùng thành hoạt tử nhân (người thực vật) rồi, vẫn mất đi tư cách leo lên ngai vàng.



Cái này có phải là trong chỗ u minh (âm phủ) tự có chú định sẵn?



Như vậy, Chân thị có thể vì người nam nhân kia mà chết đi, cũng nhất định sẽ xuất hiện chứ ?



Kiểu Kiểu lần này, nàng có động tâm với hắn hay không?



Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim La Thiên Trình như có kim châm cám thấy khó chịu, một mùi thơm như có như không truyền tới, trong ngực thân thể mềm mại hương vị ngọt ngào, hắn lúc này mới cảm thấy có mấy phần an tâm.



Lúc này lại nghe một giọng nói trẻ con hỏi:



“Mẫu phi, tại sao người ôm ngài không phải là Phụ vương nha?”