Trời Sinh Một Đôi

Chương 286 : Tiểu hoàng tôn bị thương

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Chân Diệu vừa vào viện, lúc này mới phát giác không đúng.



Thanh Phong đường xưa nay vốn là chỗ ở của thế tử Trấn Quốc Công, mặc dù không ở trên đường chính nhưng diện tích lại khá lớn, đến phòng luyện công cũng có.



Nhưng vì chủ tử cũng chỉ có hai người La Thiên Trình và Chân Diệu trước đây vì chuyện Chân Diệu ngã xích đu mà đuổi một nhóm người ra ngoài, bổ sung vào cũng ít, cả ngày Thanh Phong đường đều an tĩnh.



Gần đây cảnh náo nhiệt nhất, thường gặp là cảnh con sao Cẩm Ngôn và mèo trắng Bạch Tuyết kia đánh nhau gà bay chó sủa, đây cũng thành một cảnh của Thanh Phong đường.



Nhưng hôm nay vừa tiến vào, chỉ thấy trong viện có rất nhiều nha hoàn đứng thẳng, chăm chú nhìn kỹ, đúng là các viện đều có.



Bách Linh là một người cơ trí, nhìn quanh bốn phía một lượt, xông vào Thanh Phong đường sớm nháy mắt với mấy nha hoàn.



Nha hoàn kia đi tới, hành lễ một cái.



Chân Diệu liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Tiểu nha hoàn là người của Thanh Phong đường, tự nhiên không giấu diếm Chân Diệu điều gì, thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, là vì tiểu hoàng tôn trêu chọc Bạch Tuyết, kết quả bị Bạch Tuyết cào một cái, kinh động người của tất cả các viện. Vốn lão phu nhân muốn đem tiểu hoàng tôn đến Di An đường, nhưng tiểu hoàng tôn khóc nháo liên tục, nói nếu rời nơi này chờ đến khi ngài về sẽ không thấy ngài ấy, vì vậy liền lưu tại đây, chủ tử các viện đều qua xem, còn lại nô tỳ không biết.”



Nha hoàn này tuổi không lớn lắm, mồm mép lại nhanh nhảu, kể lại mọi chuyện trật tự rõ ràng minh bạch, hơn nữa nàng ta lại là một tiểu nha hoàn quét dọn, có thể để ý mọi chuyện kĩ càng như vậy đã là khó có được.



Chân Diệu không khỏi nhìn nhiều thêm một cái, nhưng thấy nàng mặt mũi thanh tú, đôi mắt linh hoạt hắc bạch phân minh, thật không tệ.



Chỉ là lúc này, Chân Diệu cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vã rảo bước đi vào bên trong.



Ngược lại Bách Linh tâm tư lung linh, thấy Chân Diệu nhìn nha hoàn kia nhiều thêm một ánh mắt thầm nghĩ Tử Tô tỷ tỷ sắp gả cho người, đến lúc đó nói không chừng lại bắt đầu đề bạt mấy người đắc dụng, nha đầu kia thật là một mầm non tốt. Liền có lòng để ý, chỉ là lúc này không kịp hỏi kỹ. Vội đi theo.



Lúc Chân Diệu vào cửa, thì nhìn thấy thái y mang theo hòm thuốc, bên cạnh còn có dược đồng, được Tử Tô dẫn ra ngoài.




Nhưng không nờ Hoàng tử phi vừa đi, tiểu hoàng tôn lại nhận lầm Trấn Quốc Công thế tử phi làm mẹ ruột không nói, đến nha đầu tên A Loan chết tiệt kia cũng sinh ra thân cận hơn các nàng.



Không thấy tiểu hoàng tử bị mèo cào, cũng không cho các nàng tiến lại gần, ngược lại A Loan còn có thể ở lại trước mặt khuyên uống thuốc.



Ánh mắt mấy nha hoàn đối diện, đã sớm nói rõ tâm tư.



Thân phận Thế tử phi, tương lai không sợ có ảnh hưởng gì tới các nàng, nhưng A Loan này thì khác, vạn nhất tiểu hoàng tôn về phủ, muốn A Loan này hầu hạ, phủ Quốc Công còn có thể giữ nha đầu kia lại không cho sao?



Đến lúc đó, nào có chỗ cho các nàng đặt chân!



Nghe được động tĩnh, Cảnh ca nhi quay đầu, lập tức hoan hỉ: “Mẫu phi, mẹ đã về rồi!”



Nói xong liền giãy dụa muốn xuống giường, bị A Loan ngăn cản, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu hoàng tôn, ngài vẫn nên ngồi yên đi, đừng khiến Đại nãi nãi của chúng ta lo lắng.”



Không ngờ Cảnh ca nhi cư nhiên nghe lời A Loan, ngồi yên không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt trông mong nhìn Chân Diệu.



Chân Diệu bước nhanh tới, ngồi một bên nhìn cánh tay bọc băng gạc của Cảnh ca nhi, hỏi: “Đau không?”



Cảnh ca nhi cười ngọt ngào: “Vốn là đau, có thể thấy mẫu phi liền không đau.”



Khóe miệng Chân Diệu giật một cái, đứa bé này tương lai lớn lên còn không dỗ con gái tới, lực sát thương thật lớn, không thấy hiện tại nàng cũng không đành lòng sửa đổi câu “mẫu phi” kia sao?



Không ngờ Cảnh ca nhi còn tinh quái hơn nàng nghĩ, thấy Chân Diệu nhất thời không lên tiếng, sửa miệng nói: “Cô cô, cô thổi cho Cảnh ca nhi đi.”



Ngưu ma ma thấy vào trong mắt, đằng hắng một cái nói: “Huyện chủ, mong để lão nô nói một câu.”