Trời Sinh Một Đôi

Chương 287 : An quận vương

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Tran Phuong

Beta: Sakura



“Ngưu ma ma muốn nói gì?” Chân Diệu cười khanh khách nói.



Ngưu ma ma càng bất mãn, trầm mặt nói: “Tiểu hoàng tôn kim tôn ngọc quý, chúng ta trông nom không chu toàn, để một con mèo cào bị thương. Lão nô không dám lừa gạt, đã phái người hồi phủ bẩm báo Tam hoàng tử, mong Huyện chủ đến lúc đó cầu xin thay chúng nô tài, lưu chúng ta một mạng.”



Lời này của Ngưu ma ma ngoài sáng là cầu tình, nhưng thật ra là muốn khiến Chân Diệu bực bội.



Tiểu hoàng tôn ở Thanh Phong đường, sau đó bị mèo nuôi trong Thanh Phong đường cào bị thương, đám người Ngưu ma ma hiển nhiên không thoát khỏi trách phạt nhưng nói ra nên bị phạt hiển nhiên là người của Thanh Phong đường.



Không ngờ Chân Diệu gật đầu một cái nói: “Ngưu ma ma yên tâm, chờ ta hỏi rõ mọi chuyện, nếu Tam hoàng tử trách phạt, ta nhất định sẽ nói rõ với huynh ấy.”



Ngưu ma ma âm thầm co rút khóe miệng, nói: “Tiểu hoàng tôn còn phải ở quý phủ một thời gian, theo lão nô thấy con mèo trắng kia trăm triệu lần không thể giữ lại.”



Dung nương tử nói thêm một câu: “Còn có con sáo kia, nô tỳ thấy cặp móng sắc bén, con này cũng trăm triệu lần không lưu được!”



Chân Diệu nhất thời thu lại bộ dáng tươi cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn hai người, chậm rãi nói: “Ta đúng là không biết Ngưu ma ma và Dung nương tử có thể làm chủ Thanh Phong đường!”



Nàng nhăn mặt không chút lưu lại mặt mũi, như vậy từ ý cười nhẹ nhàng đột nhiên chuyển thành nghiêm sương đầy mặt, tương phản cực lớn như vậy thực sự khiến đám người Ngưu ma ma trấn trụ.



Ngưu ma ma âm thầm kinh hãi, bà ta lạnh nhạt nhìn vị Huyện chủ ngây thơ rực rỡ kia, một mặt mềm lòng, ngây thơ lại không ngờ lật mặt cũng lợi hại như vậy.



Nghĩ đến điều này nhất thời hối hận.



Bà là một nô tài, thực đắc tội Huyện chủ, Tam hoàng tử còn có thể vì bà xuất đầu không?



Huống chi Huyện chủ Giai Minh nói toàn từ tru tâm. Thật muốn mệnh bà và Dung nương tử!


Chuyện Tam lang và Yên Nương có quan hệ, Điền thị không nhịn được, lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Tam lang sao có thể so với Đại lang, Đại lang đã là quan tòng tam phẩm, lão gia ngài vẫn chỉ là tòng lục phẩm đây.”



Lời này khiến La nhị lão gia giận tím mặt, vốn nhìn Điền thị bị bệnh lại đang trong thời gian mừng năm mới, vẫn không qua Tây Khóa viện, lần này giận dữ, nhấc chân liền đi.



Lưu lại Điền thị tự hối vì lỡ lời, nhưng lại không thể bỏ mặt mũi đi cầu xin lão trở về từ phòng của một thông phòng lẳng lơ, chỉ đành tự khó chịu khóc một hồi.



Bên La Thiên Trình nhận được đồ ăn và thuốc mỡ trị ngoại thương Chân Diệu đưa tới, tâm tình nhất thời rất tốt, nhìn dấu răng rực rỡ lại không nỡ bôi thuốc lên, khóe miệng mang theo ý cười, không ai biết hắn đang nghĩ gì.



Hôm sau Chân Diệu một mình đi phủ Vĩnh Vương,  Vĩnh vương phi và Quận chúa Sơ Hà đều ở đây, lại không thấy mặt Vĩnh vương.



Vĩnh vương phi giải thích: “Sáng sớm đã ra ngoài.”



Đến khi có cơ hội ở riêng với Quận chúa Sơ Hà, Quận chúa Sơ Hà mới oán trách: “Phụ vương lại bị Thập tam vương huynh gọi đi.”



Thập tam vương huynh này, Chân Diệu cũng có nghe qua, chính là trưởng tôn của huynh trưởng tiên hoàng – An quận vương, thường ngày toàn chơi bời lêu lổng, mặc dù kém bối phận với Vĩnh vương tuổi lại không sai biệt lắm, vô cùng hợp tính.



Thân phận An quận vương rất đặc biệt, tổ phụ hắn là trưởng hoàng tử, nhưng lại coi trọng một vũ cơ, vì nàng kia từ bỏ ngôi vị thái tử, cùng nàng kia vân du tứ hải, chân chính là yêu mĩ nhân không yêu giang sơn, vì vậy ngôi vị hoàng đế mới do tiên hoàng kế thừa.



Tổ phụ An quận vương vừa đi, chỉ để lại một độc đinh là phụ thân An quận vương một người yếu ớt nhiều bệnh, miễn cưỡng thành thân chỉ lưu lại một điểm huyết mạch là An quận vương liền đi.



An quận vương là người còn hoàn khố hơn Vĩnh vương, chưa từng thượng triều không nói, ngay cả quốc yến, gia yến cũng ít xuất hiện, cả ngày trêu chim chọc chó không nói, thỉnh thoảng còn truyền ra chuyện đùa giỡn con gái nhà lành, nhưng hai đời quân vương đều coi trọng một chi này, chiếu cố có thừa.



Chân Diệu thật ra từng gặp An quận vương một lần, lần đó tổ phụ mang nàng đến biệt trang Vĩnh vương xem đấu ngỗng thì vội vã gặp được, nhưng đến giờ cũng không có ấn tượng gì.



Không ngờ ngây người ở phủ Vĩnh vương nửa ngày, đến lúc phải về Vĩnh vương phi lại phái người tới truyền lời: “Vương gia mang theo An quận vương cùng về, An quận vương nghe nói trù nghệ của Huyện chủ xuất chúng, muốn được hưởng lộc ăn.”