Trời Sinh Một Đôi

Chương 288 : Tâm động

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Ba một tiếng, Quận chúa Sơ Hà vì đứng lên quá gấp ống tay áo quét đổ tách trà, chén trà năm màu thượng hảo cứ vậy lăn xuống đất vỡ nát.



Quận chúa Sơ Hà bất chấp việc này, nhướn mi nói: “Đầu bếp tốt trong phủ cũng có vài người, còn có một người là Hoàng bá phụ ngự ban, sao lại muốn Huyện chủ xuống bếp?”



Tỳ nữ kia cắn răng không nói, Quận chúa Sơ Hà hiểu vài phần, phất tay áo nói: “Mà thôi, ngươi về chỗ vương phi trước, đợi Huyện chủ thay y phục liền đi.”



Chờ nha hoàn vừa ra, sắc mặt Quận chúa Sơ Hà trầm hơn.



Chân Diệu thấy không thích hợp, lại hỏi: “Làm sao vậy?”



Gương mặt tỉnh xảo như hoa đào tháng ba của Quận chúa Sơ Hà cứng ngắc, muốn nói lại thôi.



Chân Diệu đẩy nàng một cái: “Giữa chúng ta, ngươi còn giấu cái gì?”



Quận chúa Sơ Hà thở dài, lệnh thiếp thân nha hoàn thay quần áo cho Chân Diệu, ấp úng nói: “Vị Thập tam vương huynh kia, thật ra là một người tốt,  chỉ là, chỉ là có một tật xấu………”



“Tật xấu gì?”



Mặt Quận chúa Sơ Hà đỏ lên, tiến đến bên tai Chân Diệu nói: “Huynh ấy luôn yêu thích phụ nhân có khuôn mặt đẹp……..”



Chân Diệu liếc nhìn nàng.



Quận chúa Sơ Hà quýnh lên, véo nàng một cái: “Ta biết ngay mà nói điều này tỷ sẽ chê cười!”



Dù sao cũng là con gái chưa chồng, nói vậy quả thực không nên.



Chân Diệu lại lĩnh phần ân tình này của Quận chúa Sơ Hà, có chút bất khả tư nghị: “Hắn không sợ gặp phải phiền phức sao?”



Quận chúa Sơ Hà “ha ha” một tiếng: “Phiền gì, thân phận Thập tam vương huynh không bình thường, cùng phạm một tội, phụ vương sẽ bị hoàng bá phụ trách mắng một trận còn Thập tam vương huynh lại không việc gì.”



Nói đến đây liền hạ giọng: “Dù sao đợi lát nữa tỷ không rời khỏi ta là được.”



Chân Diệu xấu hổ, thực sự không biết phải nói gì cho phải.


“Rảnh rỗi không việc gì làm, liền làm thôi.”



La Thiên Trình thấy mặt nàng ửng đỏ, như ngâm cánh hoa, sinh ra vài phần xấu hổ so với bình thường, trong lòng mừng như điên, cố ý nói: “Trước đây không phải cũng rảnh sao, sao không thấy nàng làm?”



Chân Diệu bị hỏi như vậy, nhìn hắn chăm chú không nói câu gì.



La Thiên Trình tiến lại hôn một cái: “Kiểu Kiểu, ta rất vui, thực sự.”



Chân Diệu thấy cảm giác này rất kỳ quái, thường ngày hắn nói vậy nàng cũng chỉ có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ tim đập loạn nhịp, đúng là không dám nhìn thẳng.



La Thiên Trình không nhịn được hỏi rõ: “Kiểu Kiểu, còn nàng?”



Một lúc lâu sai, Chân Diệu mới nhẹ giọng nói: “Ta cũng rất vui……”



Lưỡng tình tương duyệt, hai người lúc này mới hiểu được ý tứ đó.



Bầu không khí khiến người khác không đành lòng phá hỏng, cho đến khi phải đi về, La Thiên Trình mới mở miệng: “Kiểu Kiểu, Bạch Tuyết được ta điều tra, trong cơ thể nó có chứa một loại dược vật khiến mèo táo bạo, mèo ăn vào liền dễ đả thương người.”



Trầm mặc chốc lát, Chân Diệu hỏi: “Có người cho Bạch Tuyết ăn? Là bên cạnh ta?”



Nàng không ngốc, có thể tiếp cận Cẩm Ngôn và Bạch Tuyết trừ người Thanh Phong đường thì không còn ai khác.



La Thiên Trình trấn an, nắm tay nàng: “Ta phái ám vệ tra xét nhiều ngày, cuối cùng đầu mối rơi vào…..”



Nói đến đây dừng một chút, nhìn Chân Diệu thật sâu, mới nói: “Trên người Giáng Châu.”



“Giáng Châu?” Chân Diệu thì thào nhờ kỹ, chẳng biết tại sao lại có cảm giác quả nhiên là nàng ta.



“Giáng Châu là trước khi nàng xuất giá mới thay vào?”



Chân Diệu gật đầu: “Ta nhớ kỹ Tử Tô từng đề cập qua, Giáng Châu là tôn nữ của bà tử trong phòng giặt đồ tiến cử vào Trầm Hương các, sau Tiểu Thiền – nha hoàn tam đẳng bên cạnh ta phạm sai lầm, liền để nàng ta theo tới phủ Quốc Công. Lý bà tử là bà di của nàng ta, nói trong nhà không còn ai mới nhận nuôi.”



La Thiên Trình cười nhạt: “Là không có ai, ám vệ hồi báo, gia đình đó ra cửa gặp cướp, chỉ có một đứa con trai sống sót, lại không biết Giáng Châu từ đâu nhô ra!”