Trời Sinh Một Đôi

Chương 312 : Nước rửa chân

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


“Thế tử gia!” Thùy Tinh và Tịnh Thủy kinh hãi.



Chỉ có Viễn Sơn đã có dự cảm từ trước, cúi thấp đầu, siết chặt khăn tay, gân xanh nổi lên trên đôi bàn tay, bộ dáng gầy yếu.



Trong vài nha đầu thông phòng, Tịnh Thủy có tính tình dịu dàng ít nói nhất, ngày thường cũng rất ít khi tham dự vào chuyện thị phi, nàng hoàn toàn khiếp sợ, liếc thật nhanh nhìn về phía Viễn Sơn, trong lòng như hiểu ra.



Hai ngày nay Viễn Sơn đóng cửa không ra, có phải hay không đã trêu chọc vào chuyện gì?



Thùy Tinh đã mở miệng: “Thế tử gia, nô tỳ tuyệt sẽ không rời xa ngài.”



Ánh mắt La Thiên Trình trong trẻo lạnh lùng, khóe miệng hơi cong: “Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, các ngươi cần phải biết.”



Thùy Tinh đã quỳ xuống: “Thế tử gia, nô tỳ sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài, cầu ngài chớ đuổi nô tỳ đi!”



Lập gia đình có gì tốt, nàng đã đi theo Thế tử gia một người nam nhân như vậy, chẳng lẽ còn để ý tới những thứ nam nhân quá mức thô lỗ kia ngay một chữ cũng không biết?



Sống dựa vào người thân bằng hữu? Nàng đã sớm một thân một mình, biết nương nhờ vào ai đây.



Nói đến tự lập môn hộ, vậy thì càng không thể, nàng không có người thân bằng hữu, cũng không có con, tương lai còn có hy vọng gì, cứ theo như lời Thế tử gia quả thật phái người chiếu cố, cuộc sống sau này trải qua lại có ý nghĩa gì?



Nếu tự lập môn hộ cũng là một người sống qua ngày, ở lại chỗ này kém cỏi  nhất là không thể thân cận thế tử mà thôi.



Hơn nữa hiện nay Thế tử gia cùng Đại nãi nãi vừa kết hôn không lâu, đang là thời điểm vợ chồng tình cảm mặn nồng, chờ thêm ba, năm năm nữa, Nói không chừng Thế tử sẽ nghĩ tới các nàng nơi đây? Chẳng lẽ Thế tử gia có thể cả đời chỉ có Đại nãi nãi một người thôi sao?



Thùy Tinh kiên định ý nghĩ trong lòng, liên tục dập đầu, càng lúc càng duỗi tay ra kéo lấy ống quần La Thiên Trình.



La Thiên Trình cố nén xúc động muốn đá bay nữ nhân trước mắt, nhấc chân lui về phía sau hai bước, sắc mặt hoàn toàn băng lạnh, nhìn về phía Tịnh Thủy: “Lạc Nhạn. Ngươi có tính toán gì?”



Tịnh Thủy nín giọng: “Thế tử gia, tên nô tỳ là Tu Hoa.”



La Thiên Trình run lên khóe miệng.



Kiểu Kiểu đổi tên kiểu gì thế, thật là quá đủ rồi!



“Nói ngươi định thế nào!”



Tịnh Thủy đứng cúi đầu, duy trì tỉnh táo hết sức: “Nô tỳ định lập gia đình.”



Nếu là có thể, nàng cũng muốn có trai gái song toàn, có một hán tử yêu thương đối xử tốt với nàng, dù hắn xấu xí chút, thô lỗ một chút. Nhưng vậy thì thế nào, Thế tử gia có tốt hơn nữa, cũng không đối xử tốt với nàng. Vậy những thứ tốt này có liên can gì tới nàng?


Kiểu Kiểu còn nguyện ý cầm nước rửa chân tạt hắn, nghĩ rằng nàng sẽ lại không để ý tới hắn rồi.



Chân Diệu vào bên trong phòng, ngồi ở trên giường nhỏ, sau khi giải cơn giận xong, lại có chút bất an.



Chuyện hư hỏng như vậy, nàng chưa từng làm qua!



Qua hai khắc đồng hồ, nàng hỏi A Loan: “Thế tử đâu?”



“Thế tử gia còn đứng ở ngoài cửa sổ.”



Chân Diệu giận đến vỗ giường chát một cái: “Hắn nhất định là cố ý!”



Tên vô lại này, cả người ướt đẫm đứng ở bên ngoài không rời đi, là cố ý muốn nàng mềm lòng chứ gì?



Cuối cùng, chân Diệu vẫn thỏa hiệp: “Mời Thế tử vào phòng.”



Cái niên đại này, một chứng bệnn thương hàn cảm mạo cũng có thể muốn lấy mạng người, nàng có tức giận đi nữa, cũng không thể để thứ này giày vò người.



La Thiên Trình rất nhanh liền tiến vào, A Loan thức thời liền lui xuống.



“Chàng… Tại sao nha đầu thông phòng mà chàng cũng đuổi đi?”



Không thể không nói, hành động lần này của hắn, chính là lấy lòng nàng.



Đừng nói nàng dễ dụ, thông phòng đối với nam nhân mà nói chính là một tài sản hữu dụng, là có nhu cầu cần sử dụng, điều này vốn là rất bình thường trong niên đại này.



Một người nam nhân không cần thứ này, chỉ là bởi vì hắn không muốn để cho vợ hắn thương tâm, tuyệt đối không phải là vì hắn cảm thấy bản thân chuyện ngủ với thông phòng là sai.



Đây chính là quan niệm bọn họ hình thành từ nhỏ, giống như đạo lý hiển nhiên mà Chân Diệu nhìn nhận là nam nhân cùng với bàn chải đánh răng không thể dùng chung.



“Nếu tồn tại của họ khiến cho nàng không vui, thì ta cũng không cần.”



La Thiên Trình trả lời, quả thật chứng minh điều Chân Diệu nghĩ không có sai.



Đây là thời đại cách ngàn năm đây, quan niệm hai người có sự xung đột.



Nàng nghĩ, nàng không thể nào để cho một người nam nhân hoàn toàn biến thành dáng vẻ như nàng mong muốn, chỉ là nếu như người nam nhân này nguyện ý vì nàng thay đổi, đây là một khởi đầu khá tốt.



Trong lòng Chân Diệu nghĩ tới những điều này nhưng trên mặt lại không có lộ ra, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ta nghe nói Viễn Sơn đi miếu viện, nàng ta vì chàng làm được như vậy, có phải đối với chàng mà nói nàng ta là một nha đầu thông phòng rất đặc biệt hay không?”