Trời Sinh Một Đôi

Chương 318 : Chết

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Hắn định quay người đi.



Bạch Thược gấp gáp gọi lại: “Thế tử gia —— ”



La Thiên Trình quay đầu lại nhìn lướt qua, định không muốn nhiều lời, lại sợ vạn nhất sau khi mình rời khỏi đây thì Chân Diệu lại trở về rồi, vội vàng nhắn nhủ một câu: “Nếu Đại nãi nãi trở về thì bảo nàng ở nhà chờ ta.”



Bạch Thược thấy La Thiên Trình đã đi xa thì thở dài.



Các nàng là nha đầu của hồi môn, không có ý định làm thông phòng, nhưng lại không dám ở trước mặt Thế tử gia nhiều lời đấy, nhìn thấy Thế tử gia có vẻ không ổn, hay Đại nãi nãi bị thương?



Nàng vội vàng tìm Thanh Đại: “Thế tử gia vừa trở về đã đi tìm Đại nãi nãi rồi, ta thấy Thế tử gia bị thương, chỉ sợ Đại nãi nãi cũng đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng nhanh chóng đi xem đi.”



Kỳ thật ngày thường, bởi vì Thanh Đại là nha hoàn La Thiên Trình đưa tới nên Bạch Thược ít sai sử nàng, nhưng lúc này cũng chỉ có Thanh Đại biết võ mới có thể xuất lực rồi.



Thanh Đại nhẹ gật đầu, liền đuổi theo.



La Thiên Trình lòng nóng như lửa đốt, do Thanh Phong đường một đường đi thông hai cửa, lúc quẹo vào có làn gió thơm đánh tới, hắn nhanh chóng tránh đi, sau đó mắng: “ Nha đầu nào thế, đi đường không có mắt sao?”



Hai thiếu nữ một trước một sau, người trước suýt nữa đụng phải La Thiên Trình mặc quần áo hồng phấn đúng là Điền Oánh, còn váy áo trắng là Điền Tuyết.



Thấy La Thiên Trình không phân tốt xấu trách cứ, hai người đỏ mặt lên.



Điền Oánh không nhịn được mà phản bác: “Chúng ta cũng không phải cố ý, Đại biểu ca làm gì hùng hổ dọa người như thế?”



Với vị Đại biểu ca quyền cao chức trọng lại tuấn mỹ còn trẻ này,  bởi vì là thân thích phủ Quốc Công nên Điền Oánh cũng thấy mấy lần đấy, nếu như đối mặt nam tử như vậy  mà tâm hồn thiếu nữ không có nổi lên một điểm rung động thì đó là gạt người.



Nhưng Điền Oánh là người mẫn cảm, từ lúc gia tộc bị tội, cho dù thấy bọn nha hoàn tụ tập nói thầm vài tiếng thì cũng nghi ngờ là đang chê cười nàng, huống chi bị một người trong lòng có hảo cảm trách cứ, điểm rung động này sớm bị oán hận thay thế, ánh mắt nhìn La Thiên Trình lại có thêm vài phần cừu thị rồi.



La Thiên Trình lo lắng an nguy Chân Diệu, làm sao có thời giờ trì hoãn, nghe xong Điền Oánh chất vấn, cũng chỉ Xùy~~ lạnh một tiếng rồi bước qua.



Hoàn toàn bị bỏ qua  khiến Điền Oánh run rẩy cả người, không để ý Điền Tuyết an ủi liền đi tìm Điền thị khóc lóc kể lể.
“Chàng cũng  nên nói cho ta biết một tiếng đấy.” Chân Diệu vịn La Thiên Trình nằm xong, cầm khăn lau trán cho hắn, “Nếu Trọng Hỷ không có ngồi trên xe ngựa của ta, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Còn có Nhị bá ta cũng ở đó nữa.”



Nếu thật sự xảy ra chuyện gì hối tiếc, nàng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với hắn.



Hai người đi cho tới một bước này thật không dễ dàng gì, vô luận là vì an nguy của người thân hay bạn bè, hay cảm tình của hai người, nàng đều không muốn làm người mơ mơ màng màng.



La Thiên Trình giải thích: ” Mục tiêu của mấy tặc tử kia là mấy vị hoàng tử, những người khác và một ít tôi tớ đi theo có thể sẽ trúng tên lạc, huyện chủ Trọng Hỷ trong xe ngựa sẽ không có việc gì đấy, Nhị bá cũng đại khái như thế.”



Chân Diệu thở dài: “Ta đã biết mặc dù không tạo nên cái tác dụng gì nhưng còn biết đường mà chuẩn bị, nếu gặp phải tình huống đột phát thì có thể bình tĩnh hơn. Ví dụ như Trọng Hỷ, ta có thể sớm mời nàng lên xe ngựa, mà không phải bởi vì tâm huyết dâng trào mang nàng về phủ Quốc Công ăn bánh bao canh thì mới mời nàng ngồi chung.”



La Thiên Trình trầm mặc cả buổi rồi nói: “Là ta sai rồi, về sau liên quan tới nàng thì ta sẽ nói với nàng trước tiên



“Vậy sao chàng bị thương? Có đau lắm không?” Chân Diệu nhìn miệng vết thuơng kia, hơi đau lòng.



Kim đâm vào tay mà còn đau thấu, huống chi vết thương lớn như thế, nàng nghĩ đến thì rất cảm phục, cũng không biết hắn lấy đâu ra năng lực, có thể không rên một tiếng.



Vừa hứa xong nên La Thiên Trình cũng không có giấu diếm nàng: “Thái Tử bức vua thoái vị, bị ta ép xuống, lúc ấy mới bị thụ chút ít tổn thương. Hoàng Thượng tạm thời còn không muốn cho thế nhân biết, sợ Thái tử vừa loạn thì sẽ dao động quốc chi căn bản, cho nên nàng coi như không biết là được.”



“Thế người ám sát bên ngoài thành cũng do Thái Tử phái đi à?”



“Uh, chỉ sợ vẫn còn liên quan tới người khác nữa.”



Lúc này Thanh Cáp mang cháo táo đỏ tới thì  hai người đã ngừng lại cái đề tài này.



Đến ngày thứ hai, chuyện bên ngoài thành khiếp sợ cả triều.



Dư nghiệt Nguyệt Di cấu kết với tiền phế Thái Tử, ý định phá hư hòa thân, ám sát hoàng tử.



Tam hoàng tử bị thương, Lục hoàng tử bởi vì thay Ngũ hoàng tử ngăn cản loạn tiễn nên cũng bị thương, thương vong tôi tớ thị vệ không tính, có mấy đại thần mất mạng trong lần rối loạn này, một người có thân phận cao nhất, đúng là cha Thái Tử Phi, Lại Bộ Tả Thị Lang Thư Hàn.