Trời Sinh Một Đôi

Chương 329 : Bất ngờ tín nhiệm

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Tran Phuong

Beta: Sakura



La nhị lão gia tức đến tim cũng phát run.



Lão chỉ biết cái gì mà nhận lầm thành nha hoàn, nghiệp chướng là thương nhớ Yên Nương, thương nhớ nữ nhân của lão tử!



Ánh mắt kia của lão tựa như muốn ăn thịt người, Điền thị không dám nhúc nhích.



Bà không ngờ, chuyện bà cố gắng giấu diếm cư nhiên lại bị sai vặt của nhị lang khai ra!



“Tam Lang, Tam Lang nó……” Điền thị gần như phát điên.



La nhị lão gia không chịu nổi, quay người đi ra ngoài.



Điền thị hoảng hốt, vội đuổi theo.



Lưu lại Chân Diệu sớm nhìn Đương Quy và Bạch Thuật một cái, phân phó người trông kỹ, nhấc chân đi theo ra ngoài.



Trái tim nhỏ của nàng đập thình thịch, đây là tình huống thần mã gì?



Hai tiểu thúc cãi nhau sao lại nhấc đến thông phòng của Nhị thúc?



La nhị lão gia một cước đá văng cửa viện của Tam Lang, thấy Tam Lang đang ngồi uống rượu dưới gốc nho.



Mùa này nho còn chưa kết trái, từng chùm, từng chùm bông nở ra, lá cây rậm rạp che ánh mặt trời, khiến cả người Tam Lang được che dưới bóng râm, hiện ra vài phần cô đơn.



Bên chân hắn là mấy vò rượu rỗng nằm lăn lóc, nghe được động tĩnh, vội liếc mắt về bên này một cái liền giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống.



La nhị lão gia thấy tức sùi bọt mép, nhìn trái nhìn phải, nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất lên đi tới.



Đến bên cạnh, cố nén xung động muốn đánh ập xuống, cắn răng hỏi: “Nghiệp chướng, tao hỏi mày, tối qua mày đi tìm Nhị ca mày là có liên quan đến Yên Nương?”



Tam Lang nhất thời buồn khổ không thể kể với người nào, vốn uống có vài phần men say, nghe vậy liền gật đầu: “Đúng vậy.”


Nàng cũng không muốn lừa gạt hắn, dù sao cũng không cần thiết nhưng chí ít lời của nàng thì phải chịu trách nhiệm.



Đối diện với cặp mắt kia, Chân Diệu quyết định thuận theo đáp án trong lòng: “Không, ta không cho là như vậy.”



Tam Lang bất khả tư nghị nhìn nàng cười nói: “Đại tẩu, tẩu đang an ủi ta có phải không?”



Chân Diệu lắc đầu: “Cha mẹ đệ cũng không an ủi đệ, ta an ủi đệ làm gì?”



Dưới sự kinh ngạc của Tam Lang, nàng thở dài nói: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy người thực sự phạm sai lầm nếu không nguyện thừa nhận, chắc sẽ không có ánh mắt đau thương đến tận cùng như đệ.”



Nàng nói câu này xong cũng không nói thêm một chữ nào nữa, Tam Lang chợt ngã ngồi bên chân nàng, không chút hình tượng gào khóc.



Hắn vừa khóc vừa cười: “Phụ thân không tin ta, mẫu thân không tin ta, không ngờ, người cuối cùng tin tưởng ta lại là Đại tẩu ta không từng chân chính tôn kính, đây thực là chuyện đáng buồn cười.



Chân Diệu yên lặng đi ra cửa.



Lời ít ý nhiều, nàng cũng chỉ có thể nói như vậy.



Không lâu sau Thanh Đại quay lại nói: “Đại nãi nãi, Nhị lão gia tức đến ác độc, còn nói sẽ bẩm với lão phu nhân.”



Chân Diệu cười nhạt: “Tùy lão đi, ta không tin lão ta có thể nói gì với lão phu nhân đi.”



Nàng thờ ơ lạnh nhạt, chi thứ hai rối loạn, còn không quan tâm quá hóa loạn, La nhị lão gia tử trừ phi đầu bị lừa đá, mới có thể chọc đến chỗ lão phu nhân.



“Thanh Cáp, ngươi đi mời đại phu đi.” Chân Diệu nhíu mi nói thầm: “Hạ nhân trong viện cũng không biết đi đâu rồi.”



Ở ngoại viện hạ nhân hầu hạ công tử cũng không nhiều bà tử thô hoạt (nô tài làm việc nặng) thì chính là thiếp thân sai vặt, nhưng giờ đến một người cũng không thấy thì thật kỳ quái.



Không ngờ Tam Lang cư nhiên đáp: “Ta uống rượu, ngại họ làm phiền, đuổi ra ngoài rồi.”



Chân Diệu ngẩn người, gật đầu, không lâu sau Phùng đại phu vội vã chạy đến.