Trời Sinh Một Đôi

Chương 330 : Tam Lang đính hôn

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Phùng đại phu khám cho Điền thị và Tam Lang, tất nhiên không cần nói nhiều.



La nhị lão gia ở Hinh Viên nén giận trong lòng, đợi một lúc lâu mới thấy Điền thị về, bất mãn nói: “Sao rồi, bà còn ở đó, trấn an tiểu súc sinh kia phải không?”



Điền thị nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Tam Lang trong lòng khó chịu lại nghe La nhị lão gia nói vậy, càng không nhịn được: “Lão gia, ngài luôn mồm mắng Tam Lang là tiểu súc sinh vậy chúng ta là cái gì?”



La nhị lão gia giận đến run tay, vung lên tát Điền thị một cái.



Điền thị bị đánh tỉnh, sau đó nổi điên, nhào lên người La nhị lão gia: “Ta liều mạng với ông, dù sao từ lúc có Yên Nương, ông căn bản không coi ta là người. Nguyên Nương đã xuất giá, ta mang theo hai con trai cùng chết, ông liền phù chính Yên Nương, bảo vệ ả và tiểu súc sinh sống thật tốt!”



Điền thị khóc nháo nh vậy, ngược lại khiến La nhị lão gia kéo lại vài phần lí trí.



Đúng vậy, người đàn bà ngu xuẩn này không còn thì một thông phòng như Yên Nương cũng không thể phù chính, nếu tái giá kế thất, nhà mẹ đẻ lại là một nơi không dễ chọc, ngược lại không bằng hiện tại.



Chí ít hiện tại ông sủng ái Yên Nương, Điền thị cũng không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa!



Còn nữa, con trai rốt cuộc vẫn là quan trọng nhất.



Hắn đẩy Điền thị ra tỉnh táo lại: “Điền thị, đừng làm rộn, chúng ta thương lượng cẩn thận một chút đi.”



“Thương lượng cái gì?”



“Đương nhiên là chuyện Nhị Lang và Tam Lang. Nhị Lang thuở nhỏ thông tuệ, bài tập đều xuất sắc, không thể bị lời đồn hủy hoại!”



Trong ba con, Nhị Lang là trưởng tử, lại thông tuệ nhất, vô luận trong lòng La nhị lão gia hay Điền thị đều thương hắn nhất, nghe La nhị lão gia vừa nói vậy, Điền thị liền hỏi: “Ý lão gia là……”



La nhị lão gia cắn răng, than: “Liền đổ lời đồn lên Tam Lang đi, dù sao huynh đệ chúng cũng là sinh đôi.”



Điền thị lại càng hoảng sợ: “Lão gia, vậy sao được, lời đồn truyền rất khó nghe, nam nhân nào có thể chịu được loại vũ nhục này!”
Nhị Lang mỉm cười.



Chờ chưa đến một ngày, lời đồn bên ngoài đã lặng lẽ thay đổi, đã có người dùng ánh mắt đồng tình, lên giọng nói Tam Lang.



Nhị Lang tất nhiên phải toàn lực bảo vệ Tam Lang: “Chúng ta đều là người đọc sách thánh hiền, há có thể tùy tiện tin vào lời đồn vô căn cứ này! Nếu bảo sao hay vậy, thì sao có thể làm một người bình tâm trì chính, ý chi kiên định?”



Lời này khiến không ít người thẹn thùng, Nhị Lang ở Quốc tử giám khôi phục đi lại như thường ngày.



Tam Lang nghe được lời đồn chỉ cười to vài tiếng, tìm La tứ thúc, nhờ hắn mau đưa mình đi binh doanh.



Cái này hắn, hắn không bao giờ….. muốn về nữa!



La tứ thúc chưa hết ngày nghỉ, Thích thị có thai, hắn tự nhiên không muốn rời đi sớm, nhìn bộ dáng cháu như vậy rốt cuộc thương cảm, liền gật đầu, sớm mang Tam Lang về binh doanh.



Điền thị vốn muốn nói trước với Tam Lang một tiếng, nhưng đã nhiều ngày Tam Lang vẫn tránh bà, hiện tại liền đi, thời gian ngắn không về, trực tiếp thương lượng với La nhị lão gia, thấy lão không phản đối, liền trực tiếp đến nhà mẹ đẻ. Dù sao chuyện hôn sự vốn theo lệnh cha mẹ, mai mối, Tam Lang không biết ngược lại cũng không đáng ngại.



Nghe Điền thị có ý định cưới Điền Tuyết cho Tam lang, Điền mẫu đại hỉ, gọi mẫu thân Điền Tuyết tới nhắc, bà càng vui vẻ đi.



Bên ngoài lời đồn bà cũng có nghe, nhưng lời đồn vô căn cứ này sao có thể là thật, lại nói, dù có là thật thì thế nào, tình cảnh của Điền gia như vậy, có thể gả nữ nhi vào phủ Quốc Công, dã là thiên đại tọa hóa.



Chờ Điền thị đi, mẹ Điền Oánh đã biết việc này, cáu giận không thôi.



Đều là chất nữ nhà mẹ đẻ, Điền Oánh còn lớn hơn Điền Tuyết mấy tháng đây, em chồng đón dâu cho con trai, không chọn Điền Oánh ngược lại lại chọn Điền Tuyết, thật khinh người quá đáng!



Chỉ là bà biết hiện không đắc tội Điền thị được, chỉ đành nén tức giận trong lòng, nói mát mẹ Điền Tuyết không ót, mẹ Điền Tuyết có chỗ tốt, tất nhiên là bỏ mặc.



Hai nhà chọn ngày, rất nhanh hạ định, hôn kỳ vào mùa xuân năm sau.