Trời Sinh Một Đôi

Chương 336 : Không cam lòng

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Tháng 6, trời rất nóng, Chân Diệu đi giày làm bằng vải xa tanh  màu xanh nhạt, phía trên không thêu hoa lá mà lại thêu một con mèo trắng đang ngủ, con mèo này tựa như đang cười, mấy sợi râu rung lên. Người đã đi xa nhưng Nhị lang vẫn cảm thấy như mấy sợi râu của con mào chọc trên gò má hắn.



Ngứa ngáy, khó chịu



Hắn giận tím mặt, đứng lên phủi bụi đất trên người, sắc mặt chìm xuống như kết băng.



Sỉ nhục như vậy, nam nhân nào cũng không thể nhịn được.



Nàng lại lấy chân đạp lên mặt hắn, lại còn đá phía dưới!



Phía dưới truyền tới một trận đau nhức, Nhị lang cắn môi kẹp kẹp chân lại.



“Đại tẩu, cuộc sống còn dài, chúng ta cứ chờ xem” khóe miệng Nhị lang nổi một nụ cười âm lãnh.



Hắn ngẩng đầu nhìn nắng gắt trên cao, cầm ống tay xoa xoa mặt, lúc này mới xoay người khom lưng bước đi.



Trên đường hạ nhân nhìn thấy bộ dáng kia của Nhị lang vốn muốn thỉnh an nhưng lại làm bộ như không nhìn thấy, lặng lẽ tránh đi, mọi người thầm nghĩ, Nhị công tử đây là nghẹn đến nóng nảy sao?



Nhị lang vừa đau vừa tức, tự nhiên không để ý đến những thứ này, trở về đau vài ngày nhưng cũng không mời đại phu, thế nhưng nhẫn nhịn đến tận cùng.



La tứ thúc vội vàng chạy về Ngọc Viên, chạy thẳng tới chính phòng.



“Lão gia ——” Thích thị động thai khí, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng vẫn nằm trên giường, thấy có người đột nhiên xông vào, định thần nhìn lại La Tứ thúc, nhất thời vừa mừng vừa sợ.



“Thiến nương, nàng, nàng không sao chứ?” La tứ thúc chạy tới, thở hổn hển, mồ hôi rơi xuống, bởi vì đứng cạnh Thích thị liền rơi trên mu bàn tay nàng.



Mùi mồ hôi xông vào mũi Thích thị, nàng phản ứng tại chỗ nôn mấy tiếng.



La Tứ thúc tự mình bưng ống nhổ, vuốt lưng cho nàng, chờ thấy nàng tốt hơn lại cách xa ra.



“Lão gia tại sao trở về?”



“Nàng sao rồi?”



“Hôm qua có chút không thoải mái. Hiện tại đã tốt lên rồi”




Nàng nói tới đây, cười lạnh: “Ta không đi, bản thân ta là muốn xem một chút ai có thể cười đến cuối cùng! Thích thị nàng giả bộ hiền lành, tạm thời thuận theo nàng đi, tương lai còn dài mà, tâm của nam nhân, cũng không phải cứ hiền lành là có thể nắm ở trong tay. Cũng là lão bất tử kia, thật sự bực bội!”



“Thái thái, ý của ngài là ——”



Hồ di nương mấp máy môi, không có trả lời, mà chỉ nói “Nếu lão gia không cho phép người trong viện ra cửa, sau này ngươi không cần nhúng tay vào chuyện gì, tránh cho ta lại bị nắm lấy nhược điểm”



Chờ kia bà Tử đi ra ngoài, Hồ di nương phía sau màn cười lạnh.



Nàng sai  lầm rồi, đối với lão gia, lời của mẫu thân tất nhiên có tác dụng hơn thê tử rất nhiều.



Mà lão phu nhân, vừa vặn không nhìn được cảnh ái thiếp diệt thê”



Người lớn tuổi, cuối cùng cũng phải ra đi thôi.



Nếu là như vậy, không có người đả động tâm tư lão gia không nói, lão gia còn phải thủ hiếu ba năm, không cần đi quân doanh.



Hồ di nương dần dần bình tĩnh trở lại, cuộc sống còn dài, nàng luôn chời đợi được thời cơ.



La Thiên Trình nhận được tin tức từ Bán Hạ, cũng gấp gáp chạy trở về.



Lần này, lão phu nhân đã nằm ở trên giường, một người có bộ dáng đại phu đứng lên, hình như mới thăm bệnh xong cho lão phu nhân.



“Tổ mẫu, người làm sao rồi?”



“Đại phu nói trúng nắng, không quan trọng”. Lão phu nhân hữu khí vô lực ho khan một tiếng, thấy thần sắc tôn tử lo lắng, con ngươi xoay tròn nói “Đại lang, tổ mẫu xem sắc mặt con cũng không tốt, đúng lúc ta mời tới chính là một vị thần y, con cũng kiểm tra một chút xem”



“Tổ mẫu, Tôn nhi rất khỏe” La Thiên Trình có chút không giải thích được



“Không được, không được, tổ mẫu nhìn sắc mặt cháu không tốt, không yên lòng, Đại lang, cháu rốt cuộc có để cho tổ mẫu yên tâm hay không đây?”



La Thiên Trình đôi môi giật giật, muốn nói con nửa điểm bệnh tật cũng không có a, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của lão phu nhân, rốt cuộc gật đầu.



Lão phu nhân hoan hỉ nói “Chúc thần y, mau xem cho tôn nhi của ta một chút!”