Trời Sinh Một Đôi

Chương 335 : Trong hòn non bộ

Ngày đăng: 14:05 30/04/20


Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura 



Quân doanh đóng tại ngoại thành, lão phu nhân phái người đưa tin, La tứ thúc sau khi nhận được tin tức mẫu thân bị bệnh vội vàng báo có xin nghỉ, ra roi thúc ngựa, chưa tới buổi trưa ngày hôm sau đã về tới.



Hắn vội vàng chạy thẳng tới Di An Đường, mặt phơi nắng đỏ lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dán vào người càng lộ ra dáng vẻ cao ngất, dọc đường đi bọn nha hoàn nhìn thấy đều mặt mũi đỏ bừng.



La tứ thúc cũng không để ý đến dáng vẻ chật vật của mình, cũng không đợi nha hoàn thông bẩm, trực tiếp vào phòng, sau đó liền ngẩn ra.



Lão phu nhân khiến hắn lo lắng không dứt, lúc này đang ngồi cùng với vợ Đại lang, cầm chén lưu ly ăn uống vui vẻ.



Bên trong chén màu sắc rực rỡ, trong chốc lát không nhìn ra là đang ăn cái gì.



“Nương ——” La Tứ thúc dở khóc dở cười  hô một tiếng.



Lão phu nhân cũng có chút bất mãn, lưu luyến không rời để chén Lưu Ly xuống, trách mắng: “Lão Tứ, con lớn như vậy, làm thế nào cứ xông vào như vậy!”



Hoàn toàn không để cho người có cơ hội giấu diếm đồ đạc!



La Tứ thúc há miệng, nói không ra lời.



Hắn nghĩ lão phu nhân giờ này không biết bệnh thành cái dạng gì rồi, lòng như lửa đốt, nơi nào còn cố kỵ những thứ này. Lại thấy lão phu nhân mặt mũi hồng hào, tinh khí mười phần, lại có vợ Đại lang ở đây, ngược lại cũng cảm thấy có chút đường đột.



Một hồi sau mới khô cứng nói một câu “Nương, người khỏe lại rất nhanh …..”



Thân là nhi tử, tự nhiên là không dám oán giận lão nương giả bộ bệnh.



Chân Diệu một mực giả như vật trang trí, nghe vậy thiếu chút nữa cười ra, vội mím chặt môi, cúi đầu xuống.



Lão phu nhân hắng giọng, lúc này nói “Thật ra thì bản thân ta không có chuyện gì, là bên Ngọc Viên ——”



Bà vừa nói hai chữ này, La Tứ thúc biến sắc, gấp giọng ngắt lời nói: “Thích thị đã xảy ra chuyện?”



Lão phu nhân không có trả lời ngay. Chỉ trầm mặt nhìn La Tứ thúc.



Sắc mặt La tứ thúc càng kém, quay người chạy ra ngoài, bởi vì động tác quá gấp, vóc dáng hắn lại cao, thoáng cái đụng vào khung cửa.



Khung cửa rung lên, một phòng sợ ngây người, La tứ thúc đã chạy đi xa.


“Chờ?”



“Đúng, chờ ta tới sau kỳ thi sang năm”



Sau đó chính là một tràng dài trầm mặc, sau đó Yên Nương nói “Ta trở về trước. Với tính tình của nàng, đây là đã chấp nhận, Nhị lang cười nhìn Yên Nương rời đi.



Chân Diệu thấy Nhị lang đã rời đi, lại đợi qua một lúc lâu …, thấy không có động tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, ôm cái khăn đựng hoa tường vi rời khỏi bụi hoa.



Mắt thấy mặt trời càng gắt, nàng bước nhanh hơn, vượt qua hòn non bộ, bỗng nhiên một cánh tay vươn ra, bởi vì quá đột ngột, căn bản nàng không kịp phản ứng đã bị kéo vào trong hòn non bộ.



Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo vài phần lạnh lùng, không còn nhu tình mật ý như khi đối mặt với Yên Nương nữa “Ta nghĩ không biết ai đang nghe lén, hóa ra là Đại tẩu”



Chân Diệu thấy là Nhị Lang, ngược lại bình tĩnh, mắt lạnh nhìn hắn.



“Đại tẩu thế nhưng nghe rất vui vẻ?” Nhị lang đi tới, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu lại.



Chân Diệu nôn mửa trong lòng nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chờ Nhị lang bỏ tay che trên miệng nàng xuống mới thản nhiên nói “Không vui, buồn nôn”.



Nhị lang bị nàng nói thẳng ra như vậy lại ngẩn người, sau đó cười lạnh “Như vậy, Đại tẩu tính toán  nói chuyện này cho Đại ca biết?”



Đây là dĩ nhiên, Chân Diệu liếc mắt, nhưng lại mấp môi không mở miệng.



Mặt Nhị lang hiện lên vẻ ngoan lệ, nhẹ giọng nói “Đại tẩu, nếu hôm nay tẩu hương tiêu ngọc vẫn ở trong hòn non bộ này, ai sẽ đoán ra được hung thủ đây?”



“Yên Nương sẽ biết”



Chân Diệu đáp lại ngoài dự đoán của Nhị lang, hắn ngẩn người, lại nói “Nàng ấy có lẽ sẽ đoán ra, nhưng nàng ấy sẽ không nói”



Thấy Chân Diệu không nói, hắn cười “Thật ra thì ta cũng không muốn hại Đại tẩu, chỉ cần tẩu giữ kín chuyện này”



Hắn nhích tới gần, bỗng nhiên đưa tay gỡ túi hương bên hông Chân Diệu, cười nói “Ta không tin Đại tẩu, vậy cái túi hương này tiểu đệ thay ngài giữ …”



Lời còn chưa dứt, phía dưới chợt đau buốt, Nhị lang không nhịn được ngã xuống đất rên rỉ.



Chân Diệu rất hài lòng với một cước này, cúi xuống nhặt túi hương lên, cười lạnh nói “Biết heo làm sao mà chết không? Chết vì lải nhải!”



Nói xong còn chưa hết giận, nhấc chân đạp lên mặt Nhị lang, lúc này mới thản nhiên rời đi.