Trời Sinh Một Đôi

Chương 347 : Nhị Vương tử vào kinh

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura



Nhắc tới cũng kỳ, từ sau khi Điền Tuyết vào cửa, bệnh của Lão phu nhân ngày một tốt lên.



Cứ như vậy, không có ai trong lòng còn khinh thị vì tân nương gả vào để xung hỉ nữa, ngược lại vô cùng xem trọng. Điền thị đi đường đều sinh phong (*), quét đi dáng vẻ không hài lòng ngày xưa.



(*) sinh phong: cách diễn đạt của Hán ngữ, có ý ví von việc sinh ra thanh thế hoặc khí phái khiến người ta kính sợ



Bà lén dạy Điền Tuyết: “Đến gần Lão phu nhân hầu hạ nhiều một chút, bệnh này của Lão phu nhân vì không khí vui mừng con mang đến sẽ nhanh khỏe lại. Con hầu hạ cho tốt, sau này Lão phu nhân tuyệt đối sẽ xem trọng con. Đến lúc đó có Lão phu nhân sủng ái, con cũng không kém hơn Chân thị đâu.”



Mấy ngày nay Điền thị cũng suy nghĩ, Lão phu nhân bệnh nặng một trận, không phải không có nguyên nhân vì Nguyên Nương mất, mà suy cho cùng, sở dĩ Nguyên Nương hòa thân Man Vĩ, còn không phải được tiện nhân Chân thị kia ban tặng sao!



Ngoài mặt Lão phu nhân không nói, nhưng trong lòng cũng hiểu, chỉ sợ sẽ không thể thương yêu Chân thị không hề có khúc mắc như xưa nữa.



Không ai ngàn ngày đều tốt, hoa nở phải tàn, bà muốn nhìn xem con tiện nhân hại nữ nhi của bà sau này cuối cùng có kết cục gì!



Nhắc tới Chân Diệu, ánh mắt Điền thị cũng trở nên hung ác, Điền Tuyết thấy vậy trong lòng run lên.



“Có nghe thấy không?”



“Cô mẫu, hầu hạ cho tổ mẫu là bổn phận của cháu, bất luận Lão phu nhân thích hay không thích, cháu cũng sẽ làm hết sức.”



Nói đến thì con người thật kỳ lạ.



Trước đây Điền thị cảm thấy Điền Tuyết hiểu chuyện trầm ổn, nhưng bây giờ đứng ở góc độ bà bà, lại cảm thấy nàng quá ương ngạnh, không lanh lợi vui vẻ như Chân thị.



Bà nhíu mày, chẳng biết nếp nhăn có thể kẹp chết con ruồi bò lên khóe mắt từ lúc nào: “Sau này trong nhà đừng gọi cô mẫu nữa. Bây giờ con là con dâu phủ Quốc Công, để người khác nghe được thì không hay.”



Mặt Điền Tuyết bỗng chốc đỏ lên, cố nén nước mắt muốn trào lên nói vâng.



Nàng trở về tân phòng, thấy Tam lang đang đánh quyền trong sân, bèn lẳng lặng đứng một bên xem. Chờ Tam lang thu quyền, nàng lấy một chiếc khăn lụa ra lau mồ hôi cho hắn.



“Ta tự lau là được rồi.” Tam lang có hơi ngượng ngùng, đưa tay ra nhận chiếc khăn kia.



Điền Tuyết không nói một lời, nhón chân cẩn thận lau cho hắn.



Hương thơm nhàn nhạt của nữ tử ập đến, quanh quẩn ở chóp mũi không rời, nghĩ đến sự kiều diễm tối qua, mang tai Tam lang âm thầm đỏ lên.



Đối với Tuyết biểu muội, hắn không có loại tình cảm kịch liệt như với Yên Nương. Yên Nương trong lòng hắn chính là trăng trong nước, hoa trong gương, dù đẹp, nhưng là sự đau đớn mà cả đời hắn không thể chạm vào.


Nha đầu này cố ý chọc giận hắn rồi, rõ ràng nàng từng nói nàng thích hắn, sao người khác có thể tốt hơn hắn chứ?



“Kiểu Kiểu, ta muốn nghe lời thật lòng của nàng.”



“Thật?” Chân Diệu có chút không xác định.



“Thật. Trong lòng nàng, tính cách bọn họ tốt hơn ta một chút sao?”



Tất nhiên không đúng rồi, tính cách bọn họ tốt hơn ngươi nhiều lắm, ai tâm tình bất định, tâm tư thâm trầm khắp nơi, làm việc không từ thủ đoạn như ngươi chứ!



Chân Diệu duỗi ngón tay ra, ra dấu lớn một chút: “Nói thật là tốt hơn nhiều.”



“Chân Tứ!” La Thiên Trình tức đến ngã ngửa, phẩy tay áo muốn đi, lại không cam lòng, bèn bày ra cái tư thế có muốn đi hay không rồi bất động.



Chân Diệu nhìn thì buồn cười, kéo hắn lại, cười dịu dàng nói: “Không phải chàng muốn nghe lời nói thật sao.”



La Thiên Trình liếc xéo nàng không nói.



“Thế tử, dù bọn họ có tốt hơn nữa, thì trong lòng ta, có một điểm vĩnh viễn không tốt bằng chàng.”



“Cái gì?”Ánh mắt La Thiên Trình sáng lên.



Hắn muốn nghe chính là loại nói thật này!



“Không nạp thiếp, không thu thông phòng.”Chân Diệu chân tâm thật ý nói.



Hai điểm này, hoặc có thể nói là một, là nguyên nhân căn bản nhất nàng trao trái tim mình cho hắn. Còn về phương diện tính cách hai người xung đột một chút, nàng nghĩ những điều đó có thể từ từ hợp nhau a.



“Tiểu đố phụ, lời nói thật như vậy nàng cũng dám nói ra.” Khuôn mặt tuấn tú của La Thiên Trình nhuộm lên sự vui vẻ, trở nên vô cùng khôi ngô.



Vẻ lo lắng trong mấy ngày liên tiếp bị quét đi sạch, hắn kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Kiểu Kiểu, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ tốt với nàng. Nhưng phương diện khác, ta cũng có kiên trì của ta, ta chỉ có thể cam đoan sẽ không tổn thương người vô tội.”



“Ta sợ chàng hãm sâu vào đó ——”



“Sẽ không!”La Thiên Trình cắt ngang lời nàng, “Vạn nhất có ngày đó, nàng có thể mắng tỉnh ta, nhưng không cho phép trong lòng nàng ngăn cách bất hòa với ta. Bằng không ta sẽ ở trong đó không ra, rảnh rỗi nhàm chán thì lại kéo vài người đến làm bạn.”



Cái tên vô lại này! Chân Diệu quăng một ánh mắt xem thường qua, tâm tình lại tốt hơn nhiều.



Hai người cùng bắt tay bắt đầu dựng lại bàn đu dây.