Trời Sinh Một Đôi

Chương 350 : Đánh vỡ

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Mọi người đều rất mau quên. Đầu năm vì chuyện Ôn Nhã Kỳ tự sát, thanh danh Bá phủ rớt xuống ngàn trượng, người duy nhất còn chưa định hôn sự là Chân Băng bị rơi vào tình cảnh khó xử, nhưng chưa qua một năm, vì Bá phủ xuất hiện hai Cử nhân, một vị trong đó lại còn là Giải nguyên đầu bảng, thế nên không ít người lại vừa mắt phủ Kiến An Bá lần nữa.



Phải biết rằng nhập sĩ từ khoa thi không hề dễ, tuyệt đại đệ tử quan lại và huân quý đều âm thầm nhập sĩ, ngoại trừ người kế thừa tước vị, hai con đường đi khác nhau,  vừa bắt đầu đã quyết định bọn họ sẽ đi được bao xa trên quan trường.



Dĩ nhiên, hiện tại Đại công tử Phủ Kiến An Bá vẫn chỉ là một Cử nhân, nhưng cũng phải trù tính từ trước. Bây giờ không hành động, chẳng lẽ muốn chờ năm sau bọn họ đỗ Tiến sĩ mới hành động sao? Vậy thì làm gì đến lượt!



Cho nên Tưởng thị và Lý thị đều trở thành người bị chúng tinh phủng nguyệt.



Người tìm Tưởng thị nói chuyện đều hưu ý vô ý nghe ngóng tình hình Tưởng Thân. Tưởng Thần là Giải nguyên đầu bảng, khác với các Cử nhân khác, chỉ cần không xảy ra bất ngờ gì, thì không trốn khỏi thân phận Tiến sĩ, hơn nữa hắn xuất thân từ đại tộc Nam Hoài truyền thừa mấy trăm năm, nội tình không ít, là lựa chọn cực tốt làm con rể.



Còn người vây quanh Lý thị, thì đặt đề tài lên người Chân Băng, Lý thị có loại cảm giác hãnh diện, khó nén đắc ý.



Tưởng thị nhìn thấy thì thầm than trong lòng.



Hiện tại mặc dù Ngũ nha đầu đã thay đổi cục diện ít người hỏi han đến, nhưng những gia đình hỏi thăm nàng, phần lớn đều không có căn cơ gì, còn gia đình thực sự coi trọng, thì vẫn chú ý chuyện Bá phủ bị hao tổn thanh danh.



Trong vòng vây của mọi người, Lý thị quét Tưởng thị một cái, trong lòng cười lạnh.



Chẳng biết đắc ý cái gì, chỉ là cháu trai nhà mẹ đẻ thi đỗ, cũng không phải nhi tử của mình. Bà nghe nói, Hàm ca nhi là đứa nghịch ngợm nhất, đã hơn mười tuổi rồi còn leo tường trèo cây cả ngày, sau này ấy à, nói không chừng chính là đứa phá gia chi tử, cho Tưởng thị nếm mùi đau khổ!



Sở dĩ Lý thị oán hận như vậy, cũng vì có liên quan đến Tưởng Thần.



Vừa nghe tin Tưởng Thần đỗ Giải nguyên truyền đến, bà đã ám chỉ với Tưởng thị, muốn tác hợp Chân Băng và Tưởng Thần, nhưng Tưởng thị đương nhiên sẽ không đáp ứng.



Nha đầu Chân Băng kia là đứa nhỏ tốt, nhưng có người mẹ ruột như vậy ở đó, bà không muốn hại cháu trai mình đâu.



Lý thị thu hồi ánh mắt, bĩu môi.



Cũng không biết Tưởng Thần kia uống thành thế nào. Qua hôm nay, ngược lại bà muốn nhìn xem Tưởng thị còn có thể cười được hay không!




Chân Nghiên trợn mắt hốc mồm: “Tứ muội, nha hoàn này của muội thân thủ thật tốt nha.”



“Ừm, là Thế tử sắp xếp đấy.”Chân Diệu vẫn nhìn bên kia, “Cô nương kia phải đuổi thế nào đây, cũng không thể để nàng ngủ ở nơi đó.”



“Làm sao không thể? Nàng đã làm được thì cũng đừng sợ gánh chịu hậu quả!” Chân Nghiên khinh thường nói, dừng một chút vẫn nói, “Chờ sau khi nha hoàn kia của muội về, lại để nàng đi một chuyến, dời người đó đến chỗ bên cạnh đi.”



Chân Diệu biết Chân Nghiên nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, bèn gật đầu cười.



Lúc này gã sai vặt kia chạy tới, một đường tìm đến chỗ khóm hoa, đứng bất động.



Hai người Chân Diệu liếc mắt nhìn nhau, chợt cảm thấy không ổn.



Gã sai vặt kia đánh giá khắp nơi, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống.



“Hỏng rồi, gã sai vặt kia nổi tà tâm!” Chân Nghiên nghiêm nghị nói.



Dù nàng không ưa hành vi của nàng kia, nhưng cũng không muốn nhìn một gã sai vặt làm ra chuyện như vậy.



Lần này Chân Diệu đi ra ngoài dẫn theo Thanh Đại và A Loan, bây giờ Thanh Đại còn chưa về, nàng cũng không thể bảo A Loan qua đó.



A Loan tay trói gà không chặt, dung mạo lại xuất chúng, nếu một khi qua đó mà bị liên lụy vào, nàng phải khóc chết mất.



Chân Nghiên cũng dẫn nha hoàn yểu điệu theo, nàng quyết định thật nhanh: “Đi, chúng ta cùng đi!”



Hai người đứng cao nhìn ra xa, nhưng thật sự đi qua lại là một đoạn đường tương đối.



Hai người ở xa xa thấy nàng kia nhảy dựng, thét lên vùng vẫy, sau đó nha hoàn rời đi lúc trước dẫn hai bà tử tới, tình hình rất hỗn loạn.