Trời Sinh Một Đôi

Chương 352 : Lý thị tới cửa

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Kiều cô nương ôm mặt, không thể tin. Nàng ta theo bản năng nhìn về phía mấy người Lý phu nhân, thấy mọi người đều đang ngây người vì kinh ngạc, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.



Chân Diệu liền nghĩ, cô nương này thực sự rất biết xem sắc mặt người khác, theo bản năng nhìn hành động của Lý phu nhân, đã nói lên thường ngày phải nhìn sắc mặt mẹ cả mà hành động, hôm nay xảy ra chuyện này cũng không biết lấy gan ở đâu ra.



“Không nên nhìn, người đánh ngươi đang ở trước mặt đó.” Chân Diệu cười nhắc nhở.



Câu nàng vừa nói phá vỡ sự yên lặng.



Lý thị xông lại, khoa trương nói: “Tứ cô nãi nãi, cháu nói như vậy là thế nào, sao có thể tùy tiện đánh người, chuyện này nếu truyền ra, còn tưởng rằng cô nương An bá phủ ương ngạnh cỡ nào chứ!”



Chân Diệu xoay người ngồi xuống, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, mới không nhanh không chậm nói: “Lời này của Nhị bá nương truyền ra mới là không thích hợp. Tiên tôn quốc lễ, tài thủ gia lễ. Cháu là huyện chủ Giai Minh do hoàng thượng thân phong Kiều cô nương này thấy cháu không hành lễ, cháu cũng chỉ khiển trách một chút thôi, để tránh sau này nàng ta lại không hiểu quy củ, sau này ở trước mặt hoàng thân quốc thích khác sẽ phải chịu tai họa lớn hơn.”



Chân Nghiên cũng hồi thần bật cười: “Tứ muội, muội luôn thích quan tâm người khác, thiết nghĩ sau này cơ hội Kiều cô nương thấy hoàng thân quốc thích cũng không nhiều lắm.”



“Ồ, cái này cũng đúng, nhưng mọi việc đều có thể có vạn nhất nha, tựa như chuyện ngày hôm nay, ai có thể ngờ tới đây.” Chân Diệu cười nhìn Kiều cô nương: “Kiều cô nương hôm nay rốt cuộc là làm sao, đã nghĩ rõ ràng chưa?”



Kiều cô nương buông tay xuống, bên mặt bị đánh là một dấu tay rõ rệt, tôn lên vẻ mặt tái nhợt, như vừa mới khỏi bệnh.



Nhìn vào cặp mắt kiên định của người đối diện, nàng ta không tự chủ dời mắt, nhưng trong lòng hiểu rõ vị huyện chủ Giai Minh này nói được làm được.



“Là, là ta uống nhiều rượu. Không cẩn thận ngủ trong bụi hoa hồng, bị gã sai vặt tuần tra tiến tới dọa….” Nàng nén giận, nói đứt quãng, trong lòng hận đến không chịu nổi.



Nàng vừa nói vậy, Tưởng thị thầm thở phào, ánh mắt nhìn về phía Chân Diệu mang theo cảm kích.



Việc này nếu vô cớ làm ầm lên thì cũng là chuyện khiến địch thủ tổn thương một ngàn tự tổn thương tám trăm. Thật khiến người ta đau đầu, có thể giải quyết như vậy không thể tốt hơn.



“Tưởng phu nhân. Chuyện hôm nay tực xin lỗi, ta trước dẫn tiểu nữ về nhà.” Sắc mặt Lý phu nhân vẫn không dễ coi như cũ.



Tưởng thị vội nói: “Lý phu nhân nói gì vậy, tạo ra sai lầm như vậy là trách nhiệm của quý phủ chúng ta.”




Băng Nhi, Ngọc Nhi không có huynh đệ ruột thịt, tương lai còn phải trông cậy vào Ly ca nhi giúp đỡ,  ông đã sớm đuổi mẹ đẻ của Ly ca nhi đi rồi, sao lại đặt ở chỗ những thị thiếp khác đây, khiến các nàng sinh tâm tư không nên có.



“Cha, cha đi đâu vậy?”



Chân nhị bá nhìn con nhỏ, mỉm cười: “Cha dẫn con đi thư phòng có được không, Ly ca nhi không khóc, cha liền cho con bức tranh con hổ.”



“Được ạ, được ạ.” Trong đình viện tản ra tiếng cười như chuông bạc của Ly ca nhi.



Mơ hồ truyền đến tai Lý thị, tức giận đến tim gan đều đau, có tâm đi tìm lão gia bồi cũng không được, phải biết lão gia nhìn thì dễ nói chuyện nhưng đã quyết chuyện gì thì sẽ không thay đổi, chỉ đình hờn dỗi, lại càng oán hận Chân Diệu nhiều chuyện.



Kiều cô nương ra ngoài trên mặt còn mang theo một bàn tay, chuyện trong hoa viên dù giấu đi nhưng vẫn bị một số người biết được, sau loáng thoáng truyền ra danh tiếng Chân Diệu ương ngạnh.



Chân Diệu nghe xong chỉ cười cười.



Chân Nghiên hẹn Chân Diệu gặp mặt, tức giận không thôi.



“Tứ muội, ta đã tìm hiểu, là Nhị bá nương thuận miệng nói mới truyền ra ngoài.”



Sắc mặt Chân Diệu cổ quái: “Nhị bá nương đây là muốn tính toán Tưởng biểu ca phải không, liền oán lên người muội? Nhưng bá ấy chẳng lẽ không biết muội và Ngũ muội đều là cô nương phủ Kiến An bá, thanh danh của muội không tốt, Ngũ muội lại trong thời điểm mấu chốt nghị thân, có thể chiếm được chỗ tốt gì?”



Chân Nghiên cười khổ: “Như vậy thì sao, cứ chờ coi, Ngũ muội cứ vậy mà bị trễ nải.”



Quả nhiên gia đình lúc đầu trong yến hội có hứng thú với Chân Băng liền không có động tĩnh, Lý thị gấp đến độ xoay mòng mòng, liền thúc giục Chân nhị bá, Chân nhị bá liền nói: “Băng Nhi còn chưa cập kê, không vội đính hôn, chậm rãi tìm hiểu là được.”



Ngôi vị thái tử bỏ trống đã lâu, mấy vị hoàng tử rục rịch, nước đang đục, không phải thời điểm kết thân tốt.



Một ngày này Chân Diệu đang đút thức ăn cho Cẩm Ngôn lại nghe nha hoàn bẩm báo nói Lý thị tới.