Trời Sinh Một Đôi
Chương 376 : Đồng thời đả kích
Ngày đăng: 14:06 30/04/20
Hồ di nương như người trong mộng tỉnh lại, cúi người nhận thư, ánh mắt nhìn bà tử tâm phúc có phần chật vật “Người thấy rồi?”
Tâm bà tử run lên, cố nở một nụ cười “Thái thái, lão nô thì biết được mấy chữ, mắt lại kém. Có muốn cùng không nhìn rõ được, lão nô chỉ thấy, trên thư cũng không nhiều chữ lắm, có phải Nhị thiếu gia lại bận công khóa không? Thái thái, người cũng đừng tức giận …”
Hồ di nương mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng loại cảm giác đau đớn như sóng triều từng đợt từng đợt đánh tới, cơ hồ làm cho nàng không chịu nổi, nàng mệt mỏi khoát tay “Mama, ngươi lui đi, ta muốn một mình yên lặng một chút”
Bà tử tâm phúc muốn nói lại thôi, cuối cùng lặng lẽ thở dài dưới đáy lòng, rón rén đi ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Hồ di nương thoáng cái như mất đi toàn bộ sức lực, nắm lá thư xụi lơ trên giường.
Giờ khắc này không có người bên cạnh nàng mới toát ra sự mềm yếu, một tay hung hăng nắm cột giường, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi trên gối, rơi xuống tay đang cầm lá thư, thấm ướt một mảng lá thư.
Nước mắt lan ra, nàng cắn răng hé mở lá thư một chút, trên thư chỉ ngắn ngủi bốn chữ nhưng chữ chữ như khoan vào tim “Tỷ phu nơi nào?”
Bút tích mặc dù có chút ngây ngô, cũng đã có mấy phần cốt cách, so với các bạn đồng lứa thì tốt hơn mấy phần. Đây vốn là niềm kiêu ngạo của Hồ di nương, nhưng lúc này, lại càng thêm châm chọc.
Kỳ đệ đây là đang hỏi, tỷ tỷ người là thiếp, vậy hắn tại sao lại có tỷ phu?
“Khó trách, khó trách......”
Trong lòng Hồ di nương không ngăn được đau đớn, nhưng rốt cục chợt hiểu ra. Vì sao nhiều lần phái người đón Kỳ đệ nhưng đệ đệ vần không đến. Thì ra đệ đệ từng kính yêu không muốn rời xa nàng lại quyết không tới, thì ra một khắc khi nàng quyết định theo lão gia tới kinh thành, hắn đã ghét bỏ nàng.
Đệ đệ. Đệ đệ tại sao có thể!
Hồ di nương hung hăng đập cột giường,vừa không cam lòng, lại tức giận. Trong đầu lướt qua kỷ niệm từng sống cùng đệ đệ.
Kỳ đệ nói “Trưởng tỷ, đệ sẽ dụng công học tập, tương lại có công danh sẽ khiến tỷ trở thành cáo mệnh phu nhân”
“Đứa ngốc, Trưởng tỷ không phải cô nương quan gia, cáo mệnh là cho mẫu thân và thê tử, nơi nào lại là cho tỷ tỷ?”
Hỏi xong những lời này, tâm nàng đã treo lên, thật giống như đứng trước vách đá vạn trượng, chỉ chờ một đáp án, có thể ngã tan xương nát thịt.
Trương bà tử nhìn Hồ di nương một cái thật sâu nói “Thái thái, hương này là tới từ đâu? Sau này tốt nhất là không nên dùng. Lão nô nhận thấy, bên trong dường như có chứa vật tránh thai”
Choang một tiếng, Hồ di nương xoay tay, không cẩn thận quét rơi chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống vỡ nát, động tĩnh kinh người, ngược lại càng làm nổi bật không khí ngưng trọng lúc này.
Hồ di nương trợn tròn hai mắt, chất lỏng ấm áp không bị khống chế rơi xuống, nàng gắt gao cắn môi dươi để ngăn dòng nước mắ, nhẫn đến cả người phát run, rốt cuộc tìm lại được thanh âm “Hương này … là từ công quỹ phân phát xuống …”
Giọng nói nàng nâng cao lên “A Hạnh, trước đưa Trương mụ mụ xuống nghỉ ngơi”
Đám người lui ra ngoài, chỉ còn lại bà tử tâm phúc, Hồ di nương không nhịn được nữa, níu vạt áo của mình khóc thất thanh.
“Thái thái, thái thái, sao người phải khổ như vậy?” Bà tử vỗ nhẹ phía sau lưng Hồ di nương.
“Ma ma, ta không tin, không tin lão gia có thể đối với ta như vậy” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch như quỷ, cũng không còn bộ dáng xin đẹp như trước nữa “Nhất định Trương mama nhầm lẫn rồi, đúng không?”
Nhìn vẻ mặt bà tử tâm phúc, nàng không ngừng lắc đầu “Là Thích thị, nhất định là Thích thị động tay chân lên túi hương lão gia tặng ta”
“Thái thái, người tỉnh táo lại đi” Bà tử tâm phúc đau lòng không dứt, nhưng cũng là lần đầu thấy được điểm mấu chốt kiên trì của lão gia.
Đối với di nương có yêu thương hơn nữa, cuối cùng thê vẫn là thê, thiếp vẫn là thiếp, một khắc Thái thái quyết định lên kinh, đã thua hoàn toàn.
“Ma ma, ngươi cũng ra ngoài đi” Hồ di nương vẻ mặt đờ đẫn, phất phất tay.
“Thái thái ——”
“ Yên tâm, ta có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, sẽ không bị đánh bại, ngươi giúp ta coi chừng Chương ca nhi là được, ta hiện tại muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ một chút”
Bà tử tâm phúc lui ra ngoài, Hồ di nương ngồi trước bàn trang điểm, ngồi suốt một đêm, tận mắt thấy dung nhân cô nương trong kính dẫn tiều tụy, cơ hồ trong một đêm đã già đi mấy tuổi, rốt cục thở dài tự giễu nói “Ta cho là ván bài này cơ hội nửa thắng nửa thua, lại không nghĩ rằng một khắc quyết định kia đã thua rồi. Kết cục là thua một chút hay là thua càng thảm bại hơn mà thôi …”