Trời Sinh Một Đôi

Chương 390 : Triệu Phi Thúy phát uy

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Lời vừa dứt Chân Diệu đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, cả tóc gáy cũng sắp dựng đứng lên.



“Chàng sao vậy?” Nàng vô thức ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng hỏi.



Ngữ điệu yểu điệu dịu dàng, mang theo sự tin tưởng hoàn toàn. La Thiên Trình bỗng nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn giận, tay đè lại góc bàn, sắc mặt bình thản, bình tĩnh nói: “Không sao cả.”



Chân Diệu chợt nghe thấy rắc một tiếng, cúi đầu nhìn lại, góc bàn đã bị bẻ gãy.



“Thế tử…”



Ngài thật không sao chứ? Có bệnh phải trị chứ!



“Cái bàn này… dùng lâu quá rồi, gỗ cũng đã mục.” La Thiên Trình lặng lẽ đá góc bàn bị bẻ gãy xuống dưới mặt bàn.



Chân Diệu nhìn mảnh gỗ tám phần bị chịu tội kia không lên tiếng.



Nàng bỗng cảm thấy mấy chiếc bàn đá trong Lê viên của Trưởng công chúa rất tốt.



“Thế tử, có phải chàng lại phát ghen rồi không?” Nàng thoáng ngẫm lại, dường như đã bắt được trọng điểm. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, cười hì hì hỏi.



“Ta ghen cái gì?” La Thiên Trình nheo mắt, ngang ngạnh nói: “Ta chỉ là… càm thấy trời nóng quá thôi.”



Trời nóng quá, vẫn là nên giết chết tên Quân Hạo này đi.



“Không ăn dấm chua là tốt rồi. Thần vương còn nói, nếu chàng biết được sẽ nổi bão đấy. Ta đã nói Thế tử sẽ không để ý nhiều như vậy đâu mà.”



La Thiên Trình…



Hắn đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn muốn cẩn thận không để cô vợ của mình biết được, làm sao bây giờ?



La thế tử buồn mi khổ kiểm mở miệng một cái nhét ngay miếng bánh uyên ương nãi quyển vào ăn, sau đó chú tâm nhét vào miệng không muốn nói chuyện.



Hồi lâu sau mới nói một câu: “Ta nhớ nàng hát còn không thành tiếng, đến đánh đàn còn không được tốt bằng ta.”



Chân Diệu giật mình: “Chàng cảm thấy, để chàng hợp tấu với Quân tiên sinh sẽ tốt hơn sao?”



“Hợp tấu?” giọng La Thiên Trình đột nhiên rất cao: “Các người hợp tấu đấy hả?”



Ánh mắt hắn ngùn ngụt lửa giận, cầm lấy tay Chân Diệu, môi mỏng mím lại thành một đường.




Đối với Chân Diệu, tâm tình nàng vẫn còn chút phức tạp.



Chân Tứ từng cứu tính mạng nàng. Có thể vẫn luôn vì chuyện đó mà nàng và Sơ Hà quận chúa có chút xa cách, còn trưng ra bộ mặt không chịu nổi trước hai người, đây là chuyện Triệu Phi Thúy không muốn nhắc lại chút nào.



Hơn nữa Chân Tịnh trở thành ái thiếp của Lục hoàng tử, lúc này nàng mới càng chắc chắn, rốt cuộc tức giận chiếm thế thượng phong, khẽ thầm trừng Chân Diệu.



Chân Diệu cũng không tiến đến, ẩn trong đám người nhìn người ta trêu chọc một hồi, mới theo họ ra ngoài.



“Ra ngoài xem xem Vương gia sao rồi, có phải uống nhiều lắm không.” Triệu Phi Thúy sai bảo nha hoàn thiếp thân. Nàng thầm nghĩ, nếu hắn uống nhiều vừa hay đêm nay tránh được một kiếp ứng phó.



Không bao lâu nha hoàn trở về, mặt đầy giận dữ.



“Sao vậy?”



“Vốn Vương gia đã định tới, Yểm Thúy các bên kia lại sai người đến nói tiểu quận chúa bị bệnh, Vương gia bảo phải đi xem trước.”



Triệu Phi Thúy giận dữ, vươn tay kéo mũ phượng xuống ném lên giường, thoát khỏi y phục rườm rà, thay đi chiếc áo đỏ thẫm tay áo rộng thùng thình, trầm giọng nói: “Đi, gọi mấy ma ma đến đây, theo ta đến Yểm Thúy các!”



“Cô nương!” Nha hoàn lại càng hoảng sợ.



Triệu Phi Thúy quen được nuông chiều từ nhỏ, nói một không hai, chỉ cần liếc nhìn, nha hoàn kia đã im bặt không dám hó hé, nhắm mắt theo đuôi đằng sau.



“Ngươi, đưa ta đến Yểm Thúy các.” Sau khi Triệu Phi Thúy bước ra liền tiện tay chỉ một nha hoàn của vương phủ.



Một đám người nối đuôi kéo đến Yểm Thúy các, trông thấy đèn đuốc sáng trưng, bóng người lui tới, Triệu Phi Thúy liền nhấc chân đá văng cửa.



Lục hoàng tử đang xem tình huống Trân Trân, nghe tiếng thì quay đầu lại, liền nổi lên mấy phần kinh ngạc.



Triệu Phi Thúy không thèm liếc nhìn hắn, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Chân Tịnh đang sững sờ, vung tay một cái vang lên tiếng tát tai vang dội.



Tay nàng khép lại, lại lấy lại sức tiếp tục vung thêm một tát, Chân Tịnh dính vào mặt giường.



Bà vú bồng Trân Trân run hết cả người, thiếu chút nữa đánh rơi đứa bé.



Lục hoàng tử vội tiếp lấy con gái, sắc mặt không vui nhìn Triệu Phi Thúy.



Triệu Phi Thúy cười lạnh: “Tiện phụ, nếu ngươi nghĩ ta sẽ hiền lương thục đức, nhẫn nhịn chịu đựng, vậy thì ngươi lầm rồi. Ta không được nữ nhân nuôi dưỡng nên sẽ không học được mấy thứ nén giận ấy đâu!