Trời Sinh Một Đôi

Chương 391 : Bắt cóc

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura



“Triệu Phi Thúy, đừng quá phận, ngươi cũng là danh môn thục viện, động một chút là tát người, còn ra thể thống gì?” Lục hoàng tử tức giận.



Chân Tịnh che má, im lặng ngồi ở trên giường, nghe lời này, chẳng biết tại sao, cũng không cảm thấy tâm của Lục hoàng tử hướng vào nàng, mà ngược lại lại nhớ đến chuyện Chân Diệu tát nàng lúc trước.



Khi đó, Vương gia đã nói thế nào?



Má trái đã sưng phồng lên, từng đợt choáng váng đánh tới, hình như nàng cũng không nhớ rõ nữa.



Triệu Phi Thúy liếc Chân Tịnh một cái, ở trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn xuống một con kiến, sau đó quay mặt nhìn Lục hoàng tử, cười lạnh: “Vương gia, ngài cũng là hậu duệ của Thiên hoàng quý tộc, đêm tân hôn chạy đến phòng tiểu thiếp dây dưa lằng nhằng, lại ra thể thống gì?”



Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ nàng chưa từng yêu thích Lục hoàng tử, thậm chí, nhìn thấy hắn ta phong lưu háo sắc, lại càng căm thù đến tận xương tuỷ. Biết được phải gả cho hắn ta, nàng đã tranh cãi, cũng đã làm ầm ĩ, nhưng đều vô dụng, cuối cùng chỉ đành phải nhận mệnh.



Hắn ta rõ ràng nhìn trúng tài lực nhà mẹ đẻ của nàng, nhìn trúng thân phận cháu gái Hoàng hậu của nàng, nhưng vẫn để cho một tiểu thiếp leo lên đầu nàng ngồi, vậy thì đã tính toán sai rồi!



Nàng không thể lựa chọn người sẽ gả, nhưng ít nhất sau khi gả, có thể lựa chọn sống như thế nào để thống khoái một chút, dù sao hắn ta là một Vương gia nhàn tản, căn bản sẽ không thể bỏ mình, về phần cử án tề mi, nên đi qua một bên ngồi hóng mát đi.



Mà Chân Tịnh thì lại mở to hai mắt, có mấy phần không thể tin.



Sao nàng ta dám nói như vậy với Vương gia, chẳng lẽ không sợ không có được sự sủng ái của Vương gia sao?



Đáy lòng nàng cười lạnh, ngược lại buông phòng bị xuống. Ngu xuẩn như vậy, không đáng để lo.



“Vương phi, là Tiểu Quận chúa khó chịu, thiếp rối loạn phân tấc, mới đi kêu Vương gia tới đây, cũng không phải là Vương gia cố ý vắng vẻ ngài. Ngài ngàn vạn lần đừng giận Vương gia, muốn trách thì trách thiếp không hiểu chuyện ——”



Lục hoàng tử bỗng quay đầu lại: “Ngươi không cần nói nữa.”



“Hức ——” Chân Tịnh chợt dừng lại, hơi khó thở, nên ngược lại nấc lên.




Tiếng nói của tên đó vừa dứt, Chân Diệu chợt cảm thấy cổ bị kéo một cái, càng đau đớn hơn.



Tên khốn này, nửa khắc cũng không chờ được!



Nàng cắn môi nhịn đau, vội vàng lui ra sau.



“Như vậy mới ngoan.”



Chợt nghe một tiếng ‘Két’ vang lên, gió lạnh ban đêm cùng với mùi hoa thổi vào, sau đó chính là tiếng thét chói tai của Bách Linh khi không nén được nữa, Chân Diệu chỉ cảm thấy phần gáy đau đớn, rồi liền ngất đi, Thanh Đại vội vã đuổi theo.



Bởi vì A Hổ thả chậm tốc độ xe, nên xe phía trước đã đi xa, nghe thấy tiếng động, hắn ta lập tức dừng xe vén rèm lên: “Sao vậy?”



Bách Linh đã xụi lơ thành bùn, ngay cả khí lực vịn vách xe cũng đã bị nỗi sợ hãi hút cạn hết, hàm răng vẫn run lập cập, gắng sức cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn làm cho nàng khôi phục mấy phần khí lực, cắn răng nói: “Mau, Đại nãi nãi bị kẻ xấu bắt đi rồi, nhanh đi cứu ngài ấy!”



A Hổ liền trực tiếp nhảy xuống khỏi xe ngựa, phóng chân đuổi theo, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.



Sắc trời đã tối, trên đường, người đi đường thưa thớt, thấy một màn này, tuy có người ngừng chân nhìn, nhưng người dám xen vào lại không có.



Bách Linh chật vật bò ra ngoài, chuyện đầu tiên, chính là che lại dấu hiệu của phủ Trấn quốc công đang treo trên xe, sau đó nhặt roi ngựa mà A Hổ đã ném lên, quất thật mạnh, ghìm chặt dây cương, xe ngựa liền phóng về phía trước.



Giờ khắc này, nàng vô cùng may mắn từng là con gái nhà nông, thuở nhỏ thường đi theo cha đánh xe đi chợ, không giống con của những người hầu trong gia đình kia, tuy nói là nô tỳ, có thể diện một chút lại không khác gì tiểu nương tử được nuông chiều từ bé trong các gia đình bình thường.



Xe ngựa lao nhanh trên mặt đường đá xanh, khi đến phủ Quốc công, Bách Linh đã giống như mới được vớt từ trong nước ra.



“Bách Linh tỷ tỷ ——” Người giữ cửa đã chạy tới, sợ hết hồn.



“Mau, đỡ ta đến Di An đường!”



“Cái gì, Đại nãi nãi bị kẻ xấu bắt đi?” Lão phu nhân nghe liền kinh hãi, sắc mặt lập tức thay đổi.