Trời Sinh Một Đôi

Chương 392 : Mật thất

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


“Dạ..... Sau khi vào xe ngựa, kẻ xấu đó đã núp ở trong xe, bắt Đại nãi nãi nhảy ra ngoài qua của sau của xe ngựa, Thanh Đại và A Hổ đã đuổi theo. Nô tỳ đánh xe, vội vàng trở về báo tin.” Bách Linh quỳ ‘Phịch’ xuống, dập đầu ‘Bang bang’, “Lão phu nhân, ngài mau tìm cách cứu Đại nãi nãi đi ạ!”



Lão phu nhân hơi trấn định tâm thần, mở miệng hỏi: “Dọc theo con đường này, ngươi có bắt gặp ai không?”



Bách Linh lắc đầu: “Trời tối, trên đường, người đi đường vốn không nhiều lắm, nô tỳ lại đánh xe nhanh, còn che dấu hiệu của phủ Quốc công lại, nên dù có tình cờ bắt gặp, cũng sẽ không biết là xe ngựa của nhà ai.”



Trong mắt lão phu nhân hiện lên tia khen ngợi, trầm giọng ra lệnh: “Hồng Phúc, đi tìm đại quản sự Tiền viện, kêu hắn ta cầm thư của ta đi Thần Vương phủ một chuyến.”



Bách Linh đột nhiên ngẩng đầu. Sở dĩ trong lúc sỡ hãi bối rối, nàng vẫn còn nhớ che dấu hiệu của phủ Quốc công lại, chính là vì sợ một khi tin tức Đại nãi nãi bị bắt đi lan truyền ra ngoài, sẽ bức Đại nãi nãi vào đường chết, nhưng lão phu nhân lại muốn truyền tin tức cho Thần Vương...



Lão phu nhân giống như tự mình giải thích cho Bách Linh: “Người là bị bắt đi trên đường từ Thần Vương phủ trở về, không báo cho Thần Vương thì báo cho ai? Hiện tại Thế tử không ở trong phủ, đã nhất quyết phải sai người đi tìm, vậy thì tốt nhất vẫn là một chuyện không phiền hai chủ.”



Lúc này Bách Linh mới thở phào nhẹ nhõm.



“Hồng Hỷ, đỡ Bách Linh trở về nghỉ ngơi thật tốt, bưng cho nàng ấy một chén cháo tổ yến ăn để bớt kinh sợ.”



“Dạ!” Hồng Hỷ dùng sức đỡ Bách Linh đã xụi lơ dậy đi ra ngoài.



Lúc này Lão phu nhân mới đỡ trán, thở dài: “Thật là làm bậy mà!”



Dương ma ma hầu hạ ở bên cạnh nói: “Lão phu nhân an tâm, Đại nãi nãi hiền lành tự có trời phù hộ ——”



“Đây cũng chỉ là lời an ủi thôi. Kẻ xấu bắt vợ của Đại lang đi ngay trên đường lớn, hiển nhiên là nhằm vào phủ Trấn Quốc công, hết lần này tới lần khác Đại lang lại không có ở đây......” Lão phu nhân lại thở dài một tiếng, “Ta chỉ sợ, vợ của Đại lang tiến hay lui cũng là tuyệt lộ!” Người không về được, vậy tất nhiên không cần nói nữa, nhưng dù có trở lại, thì một khi tin tức bị bắt bị lộ ra ngoài, vậy thì thanh danh thật sự là xong rồi!



“Dương ma ma, ngươi phái hai người có thể tin đi Kinh Châu tìm Đại lang. Về phần những người khác, ai cũng không được nói. Bắt đầu từ sáng mai, sau khi đi Thần Vương phủ về, vợ của Đại lang bị cảm lạnh, nhiễm phong hàn, dưỡng bệnh không thể gặp người.”




Thần sắc Tam hoàng tử ngưng trọng: “Nếu La Thiên Trình xảy ra chuyện, Phụ hoàng chẳng phải sẽ càng nổi giận hơn sao, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phái càng nhiều người hơn.”



Dương thượng thư cười: “Không sao, Thập Lý thôn ở Kinh Châu bị lũ lụt, La chỉ huy đồng tri tận tâm tận tụy, trong lúc thị sát bị trượt chân rớt xuống sông, cũng không phải là chuyện bất đắc dĩ sao? Chờ Hoàng thượng lại phái người đến, thì nên che giấu cũng đã sạch sẽ.”



Tam hoàng tử vẫn có chút không yên lòng: “Võ công La Thiên Trình cao cường, tâm tư kín đáo, chỉ sợ không dễ xuống tay như vậy, cho dù hắn ta có rớt xuống sông, không tìm được thi thể, cũng sẽ không yên tâm được.”



Dương thượng thư đứng dậy, bước thong thả hai bước, mới nói: “Cho nên, ông đã chuẩn bị hai tay.”



“A, không biết ông ngoại còn chuẩn bị gì?” Tam hoàng tử tham gia hôn lễ của Lục hoàng tử xong trở về, liền nhận được lời nhắn mời hắn ta đến mật đàm của Dương thượng thư, trong khoảng thời gian ngắn, tin tức ngoài dự tính quá nhiều, khiến cho hắn ta có chút không thở nổi.



Dương thượng thư khẽ mỉm cười: “Ông mời huyện chủ Giai Minh đến làm khách.”



Tam hoàng tử liền đứng bật dậy: “Ông ngoại?”



Vẻ mặt Dương thượng thư âm tàn: “Nếu La thế tử phúc lớn mạng lớn trở về kinh thành, thì ta liền muốn hỏi hắn ta, là muốn trình chứng cứ lên đạt được mấy lời khen ngợi của Hoàng thượng, hay là bảo vệ tính mạng và danh tiếng của huyện chủ Giai Minh!”



Tam hoàng tử lập tức liền hiểu. La Thiên Trình còn trẻ đã là đại quan tòng tam phẩm có thực quyền, trong thời gian ngắn sẽ không thể lại tăng nữa, cho dù có làm việc tốt đi nữa, thì với hắn ta, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Chắc là dùng chuyện lần này để đổi lấy huyện chủ Giai Minh bình yên vô sự, hắn ta sẽ không do dự gì đâu?



“Ông ngoại cao minh.”



“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Dương thượng thư thở dài nói. Muốn ủng hộ một vị hoàng tử, không có một khoản bạc lớn là không được, mà bạc cũng không phải là rớt từ trên trời xuống, đắp nơi này một chút, nơi khác sẽ thiếu, thôn Thập Lý vỡ đê, thật sự là vận khí không tốt!



Mà lúc này, một nam tử đi vào nói: “Chủ tử, bên kia truyền tin tức đến, vị phu nhân kia muốn gặp ngài.”