Trời Sinh Một Đôi

Chương 395 : Đêm khó ngủ

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura



Một lúc lâu sau, mới vang lên giọng nói hơi bất đắc dĩ của La Thiên Trình: “Tổ mẫu, sao lại là linh hồn của cháu hiện về thăm người, mà không phải cháu đã về vậy?”



Lão phu nhân kích động lên, nhìn La Thiên Trình đột nhiên xuất hiện ở đầu giường, liền giương tay đánh một cái ‘Chát’: “Tên nhóc xui xẻo cháu, về thì về đi, khuya khoắt chạy về, không phải là thành tâm làm bà sợ sao?”



Lão thái thái vừa kích động, tiếng nói liền lớn, Hồng Phúc mới vừa lo lắng cho lão phu nhân, áo căn bản chưa cởi, liền xuống giường bước nhanh vào, nhìn thấy trước giường xuất hiện thêm một bóng người, liền vội vàng bụm miệng, ngăn tiếng thét chói tai ở trong cổ họng. Đại nha hoàn hầu hạ lão phu nhân lâu giống như nàng, đã khắc trầm ổn đến tận xương tủy, nếu không, lão thái thái lớn tuổi như vậy, nếu bởi vì chính mình sợ hãi kêu lên mà có nguy hiểm gì, vậy thì cả nhà cũng sẽ gặp tai ương theo.



Lão phu nhân lơ đễnh liếc Hồng Phúc một cái, giọng nói bình tĩnh: “Đi xuống đi.” Hồng Phúc giống Dương ma ma, đều là thân tín của bà, điểm này, cũng không cần phải lo lắng.



Mượn ánh đèn mờ ảo, Hồng Phúc đã thấy rõ đó là người phương nào, đầu cũng không dám nâng, phúc thân, yên lặng lui ra ngoài.



Lúc này La Thiên Trình mới nói: “Cháu cũng là bất đắc dĩ.”



Lão phu nhân nhướng mày: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Nhưng La Thiên Trình lại không trả lời câu hỏi của lão phu nhân, mà vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tổ mẫu, Kiểu Kiểu đâu? Cháu lẻn về kinh thành, lại nghe nói nàng ấy bị bệnh, nhưng vừa rồi lén vào phủ trở về Thanh Phong đường, lại không nhìn thấy nàng ấy.”



Lão phu nhân liếc hắn một cái, cũng biết nếu không phải truyền ra tin tức Chân Diệu ngã bệnh, thì sợ rằng cháu trai còn có thể sống không thấy người chết không thấy xác, không khỏi có chút giận, nhưng cũng hiểu được khó xử của nó, trong khoảng thời gian ngắn, không biết là nên tức giận, hay thấy may mắn. Cháu trai đích thân nuôi lớn, tổ mẫu vẫn phải đứng sau vợ ah. “Chân thị con bé...... Mất tích.”



La Thiên Trình siết chặt nắm tay, môi mỏng nhếch lên, không tiết lộ chút tâm tình nào, một lúc lâu sau, mới bình phục tâm tình hỏi: “Sao lại mất tích ạ?”



“Đại hôn của Thần Vương, trên đường trở về từ quý phủ của hắn ta.” Lão phu nhân than thở.



“Vậy Thần Vương ——”


La Thiên Trình vươn tay nhận lấy, mở hộp ra, lộ ra một cây trâm khắc hình hoa đào. Ánh mắt hắn căng thẳng, cây trâm hoa đào này, chính là năm đó lúc thành thân, hắn tự tay tặng cho Kiểu Kiểu, cứ đến mùa xuân mùa hạ, thì Kiểu Kiểu liền rất thích cài lên tóc.



Thấy vẻ mặt La Thiên Trình thay đổi, Dương thượng thư hài lòng cười cười: “La thế tử, thế nào?”



La Thiên Trình liếc lão ta một cái, khóe miệng cắn chặt nói: “Ngày mai, ta sẽ xuất hiện ở kinh thành, phục mệnh với Hoàng thượng.”



“La thế tử sảng khoái.” Dương thượng thư cười lớn lên.



La Thiên Trình ra khỏi phủ Thượng thư, ngay trong đêm liền đi gặp Âu Dương Trạch.



“Cái gì, ngươi bẩm báo với Hoàng thượng rằng, không điều tra ra bất cứ điểm nào không ổn?”



“Ừ, tạm thời ngươi vẫn ẩn ở trong bóng tối, chờ ta truyền tin tức rồi lại xuất hiện cầm tất cả chứng cứ dâng lên cho Hoàng thượng.”



Âu Dương Trạch lắc đầu liên tục: “Như vậy sao được, những chứng cứ kia đều là ngươi tìm ra, ta chỉ là giúp một tay thôi. Như vậy, chẳng phải là đoạt công lao của ngươi, còn để cho Hoàng thượng trách cứ ngươi làm việc thất trách sao?”



“Ta nguyện ý tặng công lao cho ngươi, không được sao?”



“Không được, chiếm đoạt công lao, ta không làm được.”



La Thiên Trình cười cười: “Coi như giúp ta một lần đi. Dương gia vừa ngã, chỉ sợ Yến Vương cũng sẽ mất Thánh tâm, chỉ còn lại có Tú Vương, Quế Vương và Thần Vương, ta thật sự không cần dệt hoa trên gấm, xen vào mấy chuyện đó.”



Âu Dương trạch mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng đối phương đã không nói, hắn cũng không nên hỏi kỹ, chỉ đành phải gật đầu.